Chương 638DÙNG MẠNG CỦA TÔI ĐỂ BẢO ĐẢM SẼ ĐÁNH BẠI CƯỚP BIỂN (5) “Chắc chắn có thể đánh bại bọn chúng trong một lần sao?”
Nhiếp Nhiên gần như bị lời của ông ta mài mòn tất cả tính nhẫn nại, cô hít sâu một hơi, cau mày gật đầu, “Đúng, một lần là có thể đánh bại bọn chúng.”
“Cô lấy cái gì để bảo đảm?” Y An Đức vẫn không yên tâm được.
Nhiếp Nhiên dựa vào chút nhẫn nại sắp biến mất gần như không còn gì mà trả lời, “Dùng mạng của tôi để bảo đảm.”
“Vậy có ích gì, cô chết rồi thì chúng tôi cũng sẽ bị cô kéo xuống nước!” Người đàn ông bị khóa cổ đó che cổ mình, nói với giọng điệu coi thường.
Mắt Nhiếp Nhiên rét lạnh, chữ nào cũng tàn nhẫn vô tình, “Vậy không bằng bây giờ anh chết đi, được không?”
Y An Đức vẫn muốn tiếp tục nói thì bị Nhiếp Nhiên cướp lời, “Tính nhẫn nại của tôi có hạn, đừng ép tôi trở mặt!”
Y An Đức lập tức nuốt những nghi vấn kia xuống, nói: “Vậy mọi người ngủ sớm đi.”
Thấy bọn họ đều bị mình dọa, lúc này Nhiếp Nhiên mới cảm thấy người mình đau đến nhũn ra, đặc biệt là lưng và mắt cá chân. Vừa rồi chạy hăng như vậy, chắc chắn đã kéo đến vết thương. Bây giờ cô nhất định phải nằm xuống nghỉ ngơi tử tế, dưỡng đủ tinh thần mới có thể nghĩ cách đánh cướp biển.
Người ở bên cạnh Y An Đức nghe thấy tộc trưởng quyết định thả người, nghĩ đến chuyện suýt bị bóp chết lúc nãy thì bất chấp nói: “Tộc trưởng, ngài bảo bọn họ đi ngủ, vậy chuyện đánh cướp biển phải sắp xếp thế nào?”
“Đợi tôi dậy, tôi sẽ thu xếp.” Nhiếp Nhiên đi đến căn nhà gỗ của mình.
Người kia vội vàng gọi, “Vậy nếu mấy người nói không giữ lời, trốn đi thì làm thế nào!”
Nhiếp Nhiên hơi nghiêng đầu lại, khinh thường nói: “Chỉ cần tôi muốn đi thì các người ngăn được à?”
“Cô!”
Người kia chỉ có thể nghiến răng đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Nhiếp Nhiên đi tới nhà gỗ nhỏ.
Đám người kia hùng hùng hổ hổ tới rồi lại ảo não mà về.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã giải tán. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Người đàn ông kia vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tộc trưởng, ngài tin tưởng cô ta thật à?”
“Kha Lỗ, chúng ta bị Phất Lôi hành hạ sớm muộn gì cũng chết, không bằng liều một lần đi.” Y An Đức lộ ra ánh mắt mệt mỏi.
“... Vậy tôi ở lại đây trông chừng, đề phòng bọn họ chạy trốn.” Một lúc lâu sau, người đàn ông tên là Kha Lỗ đó nghiêm túc nói.
Y An Đức suy nghĩ rồi lắc đầu, “Không cần đâu.”
Cô gái kia nói không sai, chỉ dựa vào những người bình thường như bọn họ thì sao có thể là đối thủ của đám lính này? Đặc biệt là sau khi thấy thân thủ của cô gái kia, ông ta cảm thấy càng không thể.
Sau khi đám người Y An Đức rời đi, đám người Nghiêm Hoài Vũ lập tức gõ cửa vào phòng nhỏ của Nhiếp Nhiên.