Chương 746RỜI ĐI (2) Ban đầu Kiều Duy cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ nói như vậy, anh ta cau mày, “Ý cậu là thân phận của thầy ấy có vấn đề?”
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc nhảy lên, mù mờ hỏi: “A? Thân phận của thầy ấy có vấn đề? Thật hay giả thế?”
Kiều Duy: “…”
Quả nhiên anh ta đã đánh giá cao giác quan thứ sáu của người này rồi.
Hà Giai Ngọc thấy Nghiêm Hoài Vũ mù mờ không hiểu thì oán trách, “Đại ca, không phải anh nói thầy ấy có ý đồ sao? Bây giờ anh trơ đôi mắt ti hí vô tội đó ra là thế nào!”
Nghiêm Hoài Vũ trợn mắt nhìn cô ta: “Ý tôi là thầy ấy có ý đồ với Tiểu Nhiên Tử! Nếu không tại sao luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy? Tôi và Kiều Duy là học viên nam, thầy ấy cảm thấy không được, vậy Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm thì sao? Thầy ấy vẫn không cho các cô vào! Đây không phải là có ý đồ thì là cái gì!”
Thi Sảnh chuyển đề tài: “Được rồi, đi thôi, cổng thôn bị nổ hỏng hết rồi, vẫn đang đợi chúng ta sửa đấy.”
“Ừ, đi thôi.”
Những người kia mặc kệ Nghiêm Hoài Vũ, đi về phía cổng thôn.
Hà Giai Ngọc tốt bụng vỗ vai anh ta, thở dài, “Vốn dĩ chỉ số thông minh đã không đủ rồi, bây giờ lại bị ghen tuông dìm hết không còn tẹo nào, haiz… đáng thương…” rồi đi theo mọi người.
Nghiêm Hoài Vũ đơ ra một lúc, đến khi hoàn hồn lại mới gào lên: “Này, Hà Giai Ngọc cô nói cho rõ ràng đi, ai không thông minh!” Sau đó anh ta cũng đi theo.
Cổng khu ầm ĩ, nhưng trong phòng vẫn rất yên tĩnh.
Ánh mặt trời hiếm hoi của buổi chiều xuyên qua cửa sổ gỗ chiếu vào phòng, chiếu lên mặt Nhiếp Nhiên. Sắc mặt cô tái nhợt được Hoắc Hoành chăm sóc từng li từng tí mấy ngày nay đã có chút huyết sắc, nhưng so với người bình thường thì vẫn khó coi. WebTru yenOn linez . com Hoắc Hoành ngồi ở cạnh giường, cứ im lặng nhìn gương mặt cô.
Đây là lần thứ ba anh ngồi ở cạnh giường yên lặng đợi cô tỉnh dậy như vậy.
Hoắc Hoành vuốt ve gương mặt cô.
Đột nhiên lông mi người trên giường khẽ rung lên, tay Hoắc Hoành khựng lại, đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“Quân y, quân y! Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi! Cô ấy cau mày rồi!” Anh nắm chặt tay Nhiếp Nhiên, gọi với ra ngoài cửa.
Vì có thể thuận lợi cứu chữa Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành sắp xếp cho tất cả bác sĩ đi theo ở trong một căn phòng khác trong khu. Đám quân y kia nghe thấy Hoắc Hoành gọi, lập tức đeo hòm thuốc chạy đến.