Chương 813TOI RỒI, BỊ ÔNG CHỦ PHÁT HIỆN (6) Nhiếp Dập quật cường đứng tại chỗ, ra vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này chỉ kéo dài đến lúc Nhiếp Nhiên đi vào thang máy, đến khi thang máy chuẩn bị đóng lại, cuối cùng thì nó cũng sụp đổ.
“Chờ một chút!” Một tiếng hô to vang dội kinh người khiến mọi ánh mắt trong sảnh đều tập trung về phía này.
Khóe môi Nhiếp Nhiên nhếch lên, trên mặt không có biểu hiện gì lớn. Cô nhìn Nhiếp Dập vọt vào thang máy nhanh như một viên đạn.
Nhiếp Dập thở hổn hển lấy hơi, nó thấy Nhiếp Nhiên không có ý định đóng cửa thang máy mà lạnh lùng nhìn mình, lúc này nó mới uất ức nói: “Tôi ngủ cùng phòng với lái xe!” Sau đó nó lại nói với chú Lý: “Nhưng mà tối nay tôi ngủ trên giường, chú ngủ ghế sofa!”
“A, cũng được, tôi ngủ ghế sofa không có vấn đề gì.” Chú Lý liên tục gật đầu.
Nhiếp Dập thấy Nhiếp Nhiên vẫn không có cử động gì thì tức giận, “Này, tôi đã nhường rồi đó!”
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt quét mắt nhìn nó rồi lúc này mới nhấn số tầng.
“Ngủ ở ngoài tôi muốn bật đèn!”
“Tôi phải được đi tắm trước!”
“Đợi lát nữa vào phòng thì chú đi mua thức ăn cho tôi!”
Nhiếp Dập lại khôi phục dáng vẻ cậu ấm, nó liên tục ra lệnh cho chú Lý.
Chú Lý vừa nghe vừa gật đầu đáp ứng.
Trong thang máy ngoại trừ ba người họ ra còn có hai người khách nữa, họ nghe thấy đứa bé này ăn nói vô lễ như vậy thì liên tục nhíu mày.
Người đàn ông trung niên không nhịn được bèn quở trách, “Cháu nói chuyện với người lớn phải lễ phép một chút chứ.”
“Ông ta chỉ là tài xế của gia đình tôi thôi, cần gì phải lễ phép! Hơn nữa, tôi nói chuyện với tài xế của gia đình mình, liên quan gì đến ông mà ở đây lải nhải!” Hiển nhiên Nhiếp Dập trút toàn bộ cơn giận nhận được từ Nhiếp Nhiên lên người đàn ông này.
“Kể cả là lái xe của gia đình cháu, nhưng chú này cũng là người lớn tuổi, làm sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy được!” Người phụ nữ không nhịn được cũng nói thêm vào.
“Ông ta dùng tiền của gia đình tôi, tại sao tôi lại không thể nói, tôi cứ nói, cứ nói đấy!”
Nhiếp Dập kiêu căng hất cằm, trông dáng vẻ như các người làm gì được tôi, khiến hai người kia rất bực tức.
Con cái nhà ai mà vô lễ quá vậy!
Nhiếp Nhiên bị Nhiếp Dập làm cho nhức cả đầu, thang máy thì nhỏ, giọng của nó lại lớn, tiếng vang khắp bốn phía khiến người ta khó mà chịu được.
Cô ném một ánh mắt sắc lẻm cho nó và lạnh lùng nói: “Em mà còn nói thêm câu nào nữa, chị sẽ ném em ra ngoài, ngay lập tức!”
Nhiếp Dập quay đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Nhiếp Nhiên thì khẽ run rẩy, không tự chủ mà ngậm miệng lại.
Nhiếp Nhiên tiến vào phòng không đi tắm rửa ngay mà đứng ở sát cửa sổ, cô nhìn ánh đèn neon ở dưới để mình thả lỏng một chút.
Cô ở trên tầng cao của khách sạn, có thể dễ dàng thấy ánh đèn màu hồng hòa lẫn với màu trắng rất mờ ảo…
Màu đỏ? w๖ebtruy๖enonlin๖ez Màu trắng?
Mặt Nhiếp Nhiên bỗng trở nên lạnh đi.
Vừa rồi cô cầm chiếc túi màu trắng!
Quan trọng hơn là trong đó đều là băng gạc dính máu…
Trong đầu cô lúc này bỗng nhiên thoáng hiện lên ánh mắt phức tạp và quái lạ của ông chủ nhà nghỉ.
Không, ánh mắt anh ta lúc đó không chỉ đơn thuần là quái lạ, anh ta đã thấy, nhất định đã thấy gì đó!
Nếu không thì vì cái gì mà giây trước còn trêu chọc mình, giây sau sắc mặt đã không bình thường?
Lần này Nhiếp Nhiên không dám chậm trễ, cô cầm lấy áo trên giường rồi chạy thẳng vào trong thang máy.