Chỉ cần đoán được hướng gió là bọn họ có thể thành công tránh, thậm chí có thể lợi dụng sương mù này để ẩn nấp, đợi gió đến, sương mù bị thổi hết đi, vậy chuyện sau đó hoàn toàn là nước chảy thành sông rồi.
Lâm Hoài càng nghĩ càng kích động, ánh mắt anh ta nhìn Nhiếp Nhiên cũng bắt đầu thay đổi.
Dĩ nhiên, chỉ là một giây mà thôi.
Anh ta nhanh chóng đè nén sự hưng phấn trong lòng mình lại, lạnh giọng nói: “Cô là lính cần vụ, tùy tiện xem sơ đồ phân bố của sư đoàn trưởng sẽ bị phạt!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tôi không xem, là sư đoàn trưởng để ở chỗ này, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.”
Sau khi nói xong cô lập tức đi ra ngoài.
Lâm Hoài kích động trong lòng, cũng không quan tâm được đến việc đợi Nhiếp Thành Thắng để nói vấn đề liên quan tới Nhiếp Nhiên nữa mà đi thẳng.
Bây giờ việc quan trọng nhất của anh ta chính là kiểm tra hướng gió ở khu kia thế nào, xem xem có thể điều chỉnh và thay đổi không.
Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng lướt qua một nụ cười vô cùng nhẹ.
Sau đó cô đóng cửa phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng lại, ngồi ở trước bàn làm việc của mình. Cô còn chưa ngồi ấm chỗ, Nhiếp Thành Thắng đã đi vào, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Nhiếp Nhiên, giọng ông ta rất khó chịu: “Nhiếp Nhiên, vào đây cho tôi!”
Tiếng ra lệnh khiến Lưu Đức vừa đi theo Nhiếp Thành Thắng về bị dọa giật mình.
Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, ung dung bình tĩnh đứng dậy đi theo Nhiếp Thành Thắng vào trong phòng làm việc của ông ta.
“Sư đoàn trưởng, cần tôi làm gì sao?”
Ầm! Tiếng đập bàn đột nhiên vang lên.
“Lần này rốt cuộc tại sao con lại bị điều ra ngoài! Con nói thật đi!” Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng u ám tới cực điểm, lửa giận hừng hực bốc lên ở đáy mắt.
Ha, nhịn năm ngày mới gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, ông ta cũng thật giỏi chịu đựng.
Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không hề lộ ra bất kì điều gì, bình tĩnh trả lời: “Vai con bị thương.”
Nhiếp Thành Thắng lại đập mạnh lên bàn: “Nói linh tinh! Ba đã gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng của con rồi, ông ta lại nói bảo con ở đây nghỉ ngơi thêm ít ngày, không cần phải vội.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Lý Tông Dũng không nói thẳng mà trì hoãn thêm.
Vì sao chứ?
Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng cô vẫn giải thích theo lời Lý Tông Dũng: “Lần này con bị thương rất nặng, hôn mê gần...”
Cô còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Thành Thắng ngắt lời, “Ba không muốn nghe con giải thích! Bây giờ ba chỉ muốn biết rốt cuộc đội dự bị có còn cần con nữa không!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng, “Nếu như bọn họ không cần con nữa, ba định làm thế nào? Lại cắt đứt quan hệ với con à?”
Cô gằn từng chữ cuối.
Nhiếp Thành Thắng lắp bắp, “Con... con đừng có lấy điều này ra nói! Bây giờ là chuyện liên quan đến tương lai của con!”
“Mấy ngày nay con luôn không dám nói với ba, lần đó huấn luyện vai con bị thương do vụ nổ, đến nỗi bây giờ... không cầm nổi súng nữa rồi.”
“Cái gì!”
Câu nói này giống như một tiếng sấm đánh xuống làm Nhiếp Thành Thắng đinh tai nhức óc, chân lảo đảo mấy bước, ngã ngồi xuống ghế làm việc của mình.
Làm sao có thể!
“Ba liên lạc với bệnh viện đơn vị cho con, con lập tức đi kiểm tra! Lập tức!” Tâm trạng Nhiếp Thành Thắng gần như đã mất khống chế.
Khó khăn lắm Nhiếp Nhiên mới vào được đội dự bị, lại có quan hệ hòa hợp với vợ chồng Khưu Bình, con đường tương lai vô cùng rộng mở, sao có thể bởi vì một vết thương nhỏ trên vai mà dừng lại được!
Lúc Nhiếp Thành Thắng gọi điện thoại cho bệnh viện đơn vị, Nhiếp Nhiên lại nói tiếp, “Con nghĩ chắc chắn đội dự bị đã lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe cuối cùng của con rồi.”
Lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà khiến Nhiếp Thành Thắng hoàn toàn sụp đổ.
Nhiếp Thành Thắng tựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Con đến bộ phận hậu cần báo cáo đi.”
Nhiếp Nhiên hiểu Nhiếp Thành Thắng đã hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.