Bất tri bất giác, Nhiếp Nhiên bắt đầu nói dài hơn. Bác sĩ Tôn thấy không khí phù hợp rồi mới lấy ra một chiếc cốc thủy tinh và một cái bình thủy tinh.
Bên trong là nước lọc ấm áp.
Anh ta nhấc cả cốc và bình nước lên, đặt trước mặt Nhiếp Nhiên, sau đó cầm cái bình nhấc lên hạ xuống ba lần mới rót đầy nước vào trong cốc kia.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy cái bình được nâng lên rồi lại hạ xuống, ánh sáng trong đáy mắt dường như bị dập tắt vào lần nâng lên hạ xuống cuối cùng.
“Uống cốc nước này đi.” Bác sĩ Tôn đưa cốc nước cho cô.
Nhiếp Nhiên máy móc nhận lấy cốc nước, nói: “Cảm ơn.”
“Vậy cô cảm thấy khi ở trong đội dự bị, chuyện gì làm cô khó chịu đựng được nhất? Là phạt chạy, hay là chiến đấu, hay là...” Sau khi rót đầy cốc nước và đưa cho Nhiếp Nhiên rồi, vẻ mặt bác sĩ Tôn trở nên khác thường: “Huấn luyện bắn súng?”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên dường như hoảng hốt, vài giây sau cô mới lắc đầu: “Không phải.”
Bác sĩ Tôn nhận được đáp án không như dự đoán này thì mày khẽ nhíu lại, dừng vài giây mới hỏi tiếp: “Nếu huấn luyện bắn súng không khó khăn, vậy vì sao cô lại không muốn cầm súng?”
“Bởi vì...” Giờ phút này, vẻ mặt Nhiếp Nhiên trở nên hơi rối rắm, tay càng không ngừng túm chặt góc áo, có thể thấy được cảm xúc của cô trở nên lo âu.
Nhưng bác sĩ Tôn lại không bỏ qua điểm quan trọng này, hỏi dồn: “Bởi vì sao?”
Nhiếp Nhiên không đáp lời, cô cúi đầu như đang chống cự lại gì đó, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Máu.”
Bác sĩ Tôn kinh hãi: “Cô thấy máu là choáng ư?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời câu hỏi này, bởi vì cô như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình: “Máu... Có rất nhiều máu... Quân y, quân y!”
“Tôi ở đây, cô đừng sợ, ở đây không có máu!” Bác sĩ Tôn vội vàng an ủi cô.
Nhiếp Nhiên đau đớn lắc đầu: “Không phải, không phải, trên người quân y toàn là máu, có rất nhiều máu, cả người anh ta toàn máu là máu...”
“Vậy vì sao trên người anh ta lại có nhiều máu như thế?” Bác sĩ Tôn cảm thấy chuyện Nhiếp Nhiên sợ bắn súng chắc chắn có liên quan tới một quân y nào đó. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Có phải Nhiếp Nhiên đã từng tận mắt thấy một quân y chết trước mặt mình, cho nên cô mới sợ hãi không?
Hay là cô đã tự tay giết một quân y, nên giờ cô mới sợ?
Càng ngày càng thấy sáng tỏ hơn.
Đúng lúc anh ta còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên Nhiếp Nhiên buông cốc nước ra, cầm tay bác sĩ Tôn, hoảng sợ nói: “Người chết... có rất nhiều người chết... tôi nhìn thấy rất nhiều người chết!”
Rất nhiều người chết ư?
Chẳng lẽ là một trận đấu súng?
Bác sĩ Tôn cảm thấy có lẽ mình sắp tới gần câu trả lời rồi, nhưng thấy cảm xúc của Nhiếp Nhiên không ổn định như thế, là một bác sĩ nên anh ta vẫn rất nhân đạo.
Anh ta lại đưa cốc nước đặt trên bàn cho Nhiếp Nhiên: “Uống nước đi, bình tĩnh lại.”
Nhiếp Nhiên cầm lấy cốc nước nhưng không uống, cô nhìn chằm chằm vào cốc nước, giọng nhẹ nhàng như lông chim: “Anh nói xem, ngày nào quân y cũng nhìn thấy nhiều máu như thế mà không sợ sao?”
“Thấy nhiều rồi thì sẽ không sợ nữa.” Bác sĩ Tôn đáp lời ngay.
“Vậy thì các anh thật giỏi, nhưng sao lại không sợ nữa? Máu chảy ra khỏi cơ thể như thế, sau đó chảy đến bên chân của anh...” Cô vừa nói vừa đặt cốc nước lên bàn, lắc khẽ từng vòng một cách vô thức.