NHẢY XUỐNG BIỂN - HÀNH ĐỘNG ĐƠN ĐỘC (5) “Được! Nếu như anh đã quyết định rồi thì tôi sẽ không cản anh nữa. Nhưng anh phải nhớ lấy, quyết định là của anh, hậu quả anh phải tự gánh vác.” Mắt cô rét lạnh, nhiệt độ đó còn lạnh hơn nước biển mấy phần, khiến Dương Thụ không nhịn được cảm thấy xa lạ.
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô.” Tuy trong lòng anh ta cảm thấy không quen, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.
“Dương Thụ, Nhiếp Nhiên, quay lại cho tôi!” Lâm Hoài ở trên thuyền vẫn không ngừng gọi, nhưng hai người trên mặt biển không hề trả lời anh ta một câu.
“Nhiếp Nhiên, cô phải cẩn thận, tôi có thể bảo đảm không để lớp 2 gây trở ngại cho cô.” Uông Tư Minh luôn không nói gì lúc này đột nhiên trịnh trọng bảo đảm với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn Uông Tư Minh rồi khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
Sau đó cô lại ngụp xuống nước.
Uông Tư Minh nhìn bóng người cô dưới nước, khóe miệng khẽ cong lên.
Quả nhiên, so với nói không cần lo lắng cho bọn họ, Nhiếp Nhiên thích nghe lời không gây trở ngại này hơn.
“Cái gì mà phải cẩn thận, Nhiếp Nhiên, Dương Thụ, hai người lập tức quay lại cho tôi! Hai kẻ điên này!” Lâm Hoài nổi giận đùng đùng, nhưng người trên mặt biển theo tiếng gào thét cuồng loạn của anh ta càng lúc càng bơi xa.
“Cô ấy sẽ không sao đâu.” Phương Lượng đứng ở bên cạnh nhìn bóng đen càng ngày càng xa trên mặt biển, nói với Lâm Hoài.
“Sẽ không sao? Cậu lấy cái gì ra bảo đảm cô ta sẽ không sao! Nếu như xảy ra chuyện gì, cậu có thể chịu trách nhiệm không?”
“Tôi từng là sĩ quan huấn luyện của cô ấy, tôi tin tưởng cô ấy sẽ không đưa mình vào cảnh nguy hiểm.”
Theo lý mà nói, bọn họ là lính của đơn vị dự bị, hơn nữa Phương Lượng còn thuộc hàng lính lâu năm sắp rời khỏi đơn vị, cấp bậc không chỉ cao hơn Lâm Hoài một chút, cho nên Lâm Hoài không có tư cách khiển trách anh ta. Nhưng vì biết Lâm Hoài là lo lắng cho Nhiếp Nhiên cho nên Phương Lượng cũng không để ý.
“Cậu tin? Chỉ tin thôi thì có tác dụng gì!”
Giọng Phương Lượng đã lạnh hẳn đi, “Ở đơn vị, ngoại trừ phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện ra thì tin tưởng chiến hữu của mình. Bây giờ tôi lựa chọn tin tưởng cô ấy, bởi vì tôi biết năng lực của cô ấy.”
Giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, cộng thêm khí thế sắc bén do huấn luyện nghiêm khắc mài giũa ra khiến lửa giận của Lâm Hoài tắt ngúm.
“Chuẩn bị đổ bộ sau núi.” Phương Lượng ra lệnh rồi lại vào trong khoang thuyền.
“Woa, lần đầu tiên tôi thấy Phương Lượng nói chuyện với người khác như vậy đấy.” Hà Giai Ngọc thán phục. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Tôi cũng vậy! Quả nhiên lúc nổi giận và lúc bình thường y như hai người khác nhau, đúng là đẹp trai!” Thi Sảnh cũng cảm thán.