BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (4) “Có thật không? Tốt quá rồi!”
“Đợi đã.” Lớp phó Vương đi tới bên cạnh cô, lấy hai cái chìa khóa trong túi áo ra đưa cho Nhiếp Nhiên, “Hai cái chìa khóa này, một là chìa khóa cửa sau phòng ăn, một là chìa khóa phòng ăn của Quân khu 2, sau này đói cô cứ đến thẳng nhà bếp.”
Nhiếp Nhiên chỉ hai cái chìa khóa, nói: “Thế này không hợp quy củ đâu.”
Đâu có tiêu chuẩn đãi ngộ đặc biệt như vậy. Nếu như bị các binh lính khác hoặc là cấp trên biết, chắc chắn lớp phó Vương sẽ gặp rắc rối.
Huống hồ, nếu cô muốn vào bếp ăn thì không có chìa khóa cũng có thể vào.
“Cái gì mà quy củ hay không quy củ, công việc của chúng tôi chính là để binh lính không đói bụng, cô đói chứng minh chúng tôi làm việc không chăm chỉ! Cầm lấy đi!”
Nói rồi, anh ta nhét luôn cái chìa khóa vào trong tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn chìa khóa trong tay mình, vừa rồi cô tùy tiện chém gió mà thôi, không ngờ lớp phó Vương lại tưởng thật, không biết tại sao cô lại thấy ấm áp trong lòng.
Cô khẽ cười, “Cám ơn lớp phó Vương.”
Lớp phó Vương cũng cười phất tay, nói: “Mau đi đi.”
Nhiếp Nhiên không ngờ mình ăn một bữa cơm còn có thể thuận tiện có được hai cái chìa khóa ở bếp nên tâm tình vô cùng tốt.
Lưu Hồng Văn thấy lớp phó lớp cấp dưỡng đưa chìa khóa nhà bếp cho cô thì trợn tròn mắt.
Đãi ngộ này đúng là quá tốt rồi!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đi đi.”
Lưu Hồng Văn hoàn hồn lại vội vàng gật đầu, dẫn Nhiếp Nhiên bước nhanh đến ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Trên đường đi, từ lời của Lưu Hồng Văn, Nhiếp Nhiên biết hôm qua thi thể Lâm Hoài đã được hỏa táng rồi, cũng đã thông báo cho người nhà của anh ta. Nhưng bởi vì người nhà chưa đến kịp nên bắt đầu từ hôm qua, Dương Thụ đã từ quỳ trước thi thể chuyển sang quỳ trước hộp tro cốt rồi.
Anh ta ôm hộp tro cốt không chịu buông tay, không ai khuyên được.
Các sĩ quan huấn luyện và các chiến hữu trong Quân khu 2 đều thay nhau khuyên, nhưng đều không có hiệu quả gì, giống như đàn gảy tai trâu.
Sau đó thật sự không còn cách nào nữa mới đi tìm cô.
Nhiếp Nhiên nghe được điều cũng thấy đau đầu.
Rõ ràng là Dương Thụ đã bị đả kích quá lớn, cho dù cô đi khuyên cũng chưa chắc có hiệu quả.
Hai người một trước một sau vào ký túc xá của sĩ quan huấn luyện, lúc còn sống Lâm Hoài sống ở phòng số ba trên tầng hai. Mới đến cửa tầng hai đã nghe thấy tiếng Ngô Sướng truyền từ trong căn phòng đó ra.
“Dương Thụ, được rồi, cậu quỳ lâu như vậy rồi, tôi tin sĩ quan huấn luyện Lâm ở trên trời có linh thiêng nhất định đã hiểu được.”
“Cậu quỳ như vậy cũng không giải quyết được gì cả, ngộ nhỡ quỳ hỏng đầu gối thì lợi bất cập hại lắm.”
“Dương Thụ, rốt cuộc cậu có nghe lời tôi nói không thế! Sao cậu lại bướng bỉnh như vậy hả!”
Nhiếp Nhiên đi tới cửa, thấy Dương Thụ ở trong phòng đưa lưng về phía mình, anh ta đang quỳ và nhìn hộp tro cốt đặt ở giữa giường.