“Trời tối nên không nhìn thấy rõ thôi.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ đáp. Dương Thụ còn chưa kịp tiếp tục càm ràm thì cô đã vội vàng đứng lên, “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
“Thế này là luyện xong rồi ấy hả?” Dương Thụ kinh ngạc hỏi.
“Nằm mơ à!”
Mới hai hạng mục nội dung thôi mà!
Cô đi trước dẫn đường quay trở lại nhà kho ở sau núi.
Dương Thụ thấy hai người đã về tới vị trí ban đầu, hai balo đựng đầy sỏi đá vẫn còn nằm nguyên trên mặt đất thì tò mò hỏi: “Chúng ta lại mang vật nặng chạy hả?”
Nhiếp Nhiên dẫn anh ta đi tới khu rừng nhỏ bên cạnh nhà kho. Cô chỉ vào một mảnh đất trống rộng lớn, bên trên có bốn chạc cây đang treo một cái lưới đánh cá.
“Đây là loại lưới đơn giản do tôi làm, không có lưới thép nên tôi đành dùng lưới đánh cá thay, mỗi ngày bò xuyên qua lưới này ba trăm lần.”
Nhiếp Nhiên nói vậy nhưng Dương Thụ quan sát kĩ thì thấy lưới đánh cá này thậm chí còn kinh khủng hơn cả lưới thép ấy chứ.
Chẳng biết Nhiếp Nhiên kiếm ở đâu ra một đống dây gai, sau đó bện vào lưới đánh cá. Nếu bò qua đây mà định gian lận, chỉ cần hơi nâng người lên thì sẽ bị gai nhọn đâm xuyên qua quần áo, đâm thẳng vào da.
Ba trăm lần ư?
Dương Thụ hơi nhíu mày, nhưng sau đó vẫn gật đầu, “Được.”
Nhưng vừa mới bước chân ra, anh ta đã lập tức rụt trở về.
“Vì sao vừa rồi không làm trước?” Dương Thụ thắc mắc.
Nếu cùng là huấn luyện thì vì sao không chạy mang vật nặng xong thì luyện cái này luôn, mà lại còn phải vòng một vòng lớn như thế rồi mới quay lại huấn luyện chứ?
“Quần áo ướt sũng, bùn đất dính lên sẽ tăng một chút thử thách về thể lực.” Nhiếp Nhiên chỉ về phía bùn đất mà cô đã chuẩn bị sẵn bên dưới lưới đánh cá.
Đống bùn đất này đầu tiên là cô dùng bùn nhão rải bên dưới, sau đó rải lên trên một lớp bùn khô mỏng.
Sở dĩ làm như vậy là khi bò sát đất, nếu hạ người xuống quá thấp, bụi bùn khô sẽ bay lên, quấy nhiễu tầm mắt, còn bùn ướt thì tăng thêm sức nặng cho quần áo, khiến cho tốc độ càng trở nên chậm hơn.
“Lần này cô không huấn luyện à?”
“Đan lưới rất tốn thời gian, làm không được nhiều, anh cứ luyện trước đi.” Nhiếp Nhiên viện cớ để mình có thể nghỉ ngơi một chút.
“Vậy cô nghỉ ngơi trước đi.” Dương Thụ ngây thơ nên tin ngay lời cô, tự mình chui vào trong lưới đánh cá, bắt đầu nằm bò ra.
Không thể không nói, Nhiếp Nhiên làm cái lưới này quá kinh khủng, sau khi anh ta bò gần một trăm lần thì trên lưng đã bị gai đâm chi chít, khiến anh chỉ có thể dùng sức của tay chân để nhích người lên trước, hoàn toàn không có cách nào né tránh cả.
Nhiếp Nhiên ngồi nghỉ thấy tốc độ của anh ta càng lúc càng chậm thì khóe môi không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Không được rồi sao?
Vốn dĩ cô muốn dùng dây thép gai cơ, đáng tiếc ở đây không có nên chỉ có thể miễn cưỡng dùng dây gai trên đảo, cũng coi như tạm chấp nhận được mà thôi Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nếu là dây thép gai thì sẽ không chỉ đâm đơn giản như thế, mà toàn bộ chùm gai sẽ đâm vào trong da thịt, hình thành một đống mắt châm, sự đau đớn càng tăng thêm gấp bội.
Đến khi Dương Thụ hoàn thành ba trăm lần thì lưng đã đau rát vô cùng, tay chân cũng rụng rời luôn.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiểm tra cổ tay thì nhất thời nở nụ cười nhẹ: “Tôi chưa rải đá vụn ở bên dưới đã là đã nhân từ lắm rồi.”
“Còn huấn luyện gì nữa không?” Dương Thụ nghe vậy lập tức buông hai tay xuống, không tiếp tục kiểm tra nữa.
“Sao hả? Vượt qua ba hạng mục vừa rồi có cảm giác gì không?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Dương Thụ vẫn mạnh miệng nói: “Vẫn tốt.”
“Vẫn tốt? Anh có biết ba hạng mục vừa rồi, ngoại trừ bơi lội anh miễn cưỡng đạt chuẩn ra thì hai hạng mục kia còn kém mức đạt tiêu chuẩn rất nhiều không?” Nhiếp Nhiên nói không hề khách khí.