CÔ ẤY ĐANG RẤT TỨC GIẬN (1) Khi hai người họ đưa Mã Cường trở lại nhà của Mã Tường thì thấy một trong hai cánh cửa đã bị đâm nát bét.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cùng liếc nhìn nhau, cả hai lập tức trở nên cảnh giác. Hai người kéo Mã Cường ra sau lưng rồi đi vào trong.
Trong sân vắng lặng không một bóng người.
“Bọn họ đâu rồi?” Lý Kiêu nhíu mày.
“Không thấy.” Nhiếp Nhiên đứng ở giữa sân, đột nhiên cô nghe thấy trong phòng vang lên những tiếng động rất nhỏ.
Cô nhanh chân chạy vào trong phòng, vừa đẩy cửa ra thì thấy mẹ Mã Tường đang nằm trên mặt đất, bên cạnh bà là chiếc ghế gỗ nhỏ bà dùng để tạo ra tiếng động vừa nãy.
“Dì ơi!” Cô chạy đến đỡ mẹ Mã Tường dậy, đồng thời kiểm tra xem trên người bà có vết thương nào không.
Lý Kiêu theo sau thấy cảnh này, vội hỏi: “Có cần gọi xe cứu thương không?”
“Thuốc, thuốc ở… ở…”
Mẹ Mã Tường chỉ vào một căn phòng, Lý Kiêu nhanh chóng đi vào đó lấy thuốc rồi đưa cho bà uống.
Mười phút sau, hơi thở của mẹ Mã Tường mới ổn định lại, sắc mặt cũng khá hơn một chút. Bà nắm lấy tay Nhiếp Nhiên và nói: “Cuối cùng các cháu cũng về rồi! Sáng nay… đám người kia đã đến bắt Mã Tường và đám bạn của các cháu đi mất rồi! Bọn chúng đông lắm, còn cảnh cáo dì không được báo cảnh sát, bắt dì phải chờ các cháu về, nếu không sẽ không xong với chúng… Dì không biết phải làm thế nào… dì thật sự sợ Mã Tường sẽ xảy ra chuyện. Làm sao bây giờ, dì nên làm gì bây giờ?”
Lời nói của bà khá đứt quãng và hơi hỗn loạn, nhưng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu vẫn có thể hiểu được.
Sau khi sắp xếp lại thông tin, Nhiếp Nhiên hỏi lại: “Bọn chúng có để lại lời nhắn gì không ạ?”
“Lời nhắn?” Mẹ Mã Tường ngây ra một lát, sau đó mới gật đầu, “Có! Bọn chúng nói là nếu muốn cứu được bọn Mã Tường thì phải để cô gái đêm qua đã bẻ gãy tay hắn đi đến đó, trên mặt bàn có địa chỉ.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com Nhiếp Nhiên cầm tờ danh thiếp trên mặt bàn lên liếc nhìn rồi nói với Lý Kiêu, “Cậu ở lại chăm sóc cho dì.”
“Không được, cậu đi một mình quá nguy hiểm.”
“Đúng đấy đúng đấy, một mình cháu đi quá nguy hiểm, hay là… chúng ta, chúng ta đi báo cảnh sát đi!” Mẹ Mã Tường cũng khuyên can.
“Không cần, cháu đã tìm được Mã Cường, giờ chỉ cần cháu mang hắn ta tới thì bọn chúng sẽ thả người thôi.”
“Tìm được Mã Cường rồi? Nó ở đâu?”
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới giật mình nhớ ra cô đã quên hắn ở ngoài, nhưng cô còn chưa kịp xông ra ngoài thì Lý Kiêu đã cướp lời: “Cháu trói hắn vào cây cột ở cửa ra vào rồi.”