TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (4) Hoắc Hoành nhịn đau khẽ cười, “Vẫn ổn, không vấn đề gì, chỉ hơi đau chút thôi.”
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy anh không sao mới yên tâm trở lại.
Dĩ nhiên, cô cũng chú ý tới cái gương kia, cũng biết hậu quả tiếp theo là gì, chỉ là không ngờ Hoắc Hoành lại gắng tiếp chiêu đó thay mình.
Thật là một kẻ điên!
Cho dù cú đánh của cô không đánh gãy tay anh nhưng ít nhất cũng sẽ bị rạn xương.
Nhiếp Nhiên quan tâm tới vết thương ở eo của anh đành phải đỡ anh tới sofa, tiện thể bật đèn lên.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt đó dưới ánh đèn, cô sững sờ.
Đúng là khuôn mặt của Hoắc Hoành.
Anh ta điên rồi sao? Dùng khuôn mặt này để vào phòng mình, bị người đó theo dõi thấy được thì phải làm thế nào?
Có điều, nếu anh ta dám làm như vậy thì chắc chắn đã phải chuẩn bị một trăm phần trăm rồi.
“Sao hôm nay anh tới sớm vậy?” Sau khi Nhiếp Nhiên xác định cú đánh ban nãy không làm rách vết thương ở eo anh, lúc này mới không mấy vui vẻ hỏi: “Không phải thường là sau nửa đêm mới lén mò tới sao?”
Hoắc Hoành cúi đầu, tóc mái che mất sắc mặt anh, không thể nhìn rõ được tâm trạng trong đáy mắt anh, “Ừ, trong người không khỏe, đi qua đây tạm thời nghỉ ngơi một chút.”
Chẳng trách, thì ra là chuyện phát sinh ngoài kế hoạch.
Có điều…
“Không khỏe?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, vết thương không bị rách, sao lại không khỏe được? Lẽ nào là đau quá hay sao?
Nhiếp Nhiên nhặt hộp thuốc rơi trước cửa lên, đưa qua, “Đây là thuốc giảm đau tôi mua, anh uống đi.”
Hoắc Hoành ngẩng đầu, ánh đèn tường ấm áp chiếu lên mặt anh, khuôn mặt anh tuấn của anh lộ rõ đường nét, đôi mắt kia càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng như ngọc.
Nhưng chỉ quân tử một tí tẹo thôi là đột nhiên lại thấy anh bật dậy từ sofa, như một con báo săn ngủ đông tích trữ đầy năng lượng bổ nhào qua Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô cảm thấy Hoắc Hoành không có ác ý, càng không có sát ý, vậy nên không có động tác phản kích mà chỉ nhích người sang muốn né tránh. Dường như Hoắc Hoành sớm đã biết nên đưa tay ra trực tiếp tóm lấy bàn tay cô kéo cô lại bên mình.
Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Không cần, em chính là thuốc của tôi rồi.”
Nhiếp Nhiên sững sờ, sầm mặt lại nói: “Anh ôm đủ chưa vậy?”
Chỉ vì để ôm một chút mà không màng tới cả vết thương của mình, hôm nay đầu người này bị cửa kẹp sao?
“Chỉ ôm một chút thôi, chút chút thôi.” Hoắc Hoành ôm chặt không chịu buông tay, mặt vùi trên xương quai xanh của cô, giọng nói mang theo sự lạc lõng
Nghe giọng của anh hơi là lạ.
Lẽ nào bên Hoắc Khải Lãng có vấn đề gì sao? Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com “Anh làm như vậy, không sợ đám người kia phát hiện sao?” Cô không vùng vẫy, chỉ thờ ơ nhắc một câu.
Quả nhiên cơ thể người ôm mình khẽ run lên, sau đó buông tay.
Nhiếp Nhiên rời khỏi lòng anh, đứng lên nói: “Tôi phải tới chỗ An Viễn Đạo một chuyến.”