Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1356



CẢNH SÁT TẬP KÍCH BẤT NGỜ (2)
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn ông ta, môi nở nụ cười: “Nếu các vị thật sự có thiện chí muốn làm ăn, vậy thì với tôi, giá không phải là vấn đề.”

Mọi người nghe xong đều mừng rỡ ra mặt.

Hoắc Hoành lại được đưa về vị trí cũ, bắt đầu chính thức bàn bạc các vấn đề liên quan tới hợp tác.

Không thể không nói, ngoài việc làm gián điệp rất tốt ra thì Hoắc Hoành cũng rất giỏi kiếm tiền, nhìn dáng vẻ của anh chẳng khác nào người làm ăn thực thụ cả.

Mới chỉ sau mười phút mà đám người đã hoàn toàn bị những lời của Hoắc Hoành mê hoặc, hoàn toàn không cảm thấy lo lắng chút nào.

Nhiếp Nhiên nhìn những gương mặt vui sướng không thôi đó thì cười lạnh trong lòng.

Đám người này đúng là trong mắt chỉ có tiền, vừa nghe Hoắc Hoành nói nâng giá liền vui vẻ ra mặt, hoàn toàn không nghĩ rằng lấy đâu ra việc giá cao hơn ngoài thị trường gần 40%.

Đúng là một đám ngu ngốc!

“Nếu các vị cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta ký hợp đồng này đi.” Hoắc Hoành chỉ vào mấy bản hợp đồng trên bàn, nói.

Đám người bị đồng tiền dụ dỗ liền ra sức gật đầu.

Đặc biệt là Tiền Nhị, vừa nghe nói có thể được tăng thêm 10% nữa thì vui sướng dạt dào: “Vâng vâng vâng, Hoắc tổng có lòng như thế, giá cũng hợp lý, vậy thì chúng tôi sẽ ký luôn.”

Một đám người cầm hợp đồng lên đọc, dấu giáp lai ở trên đó là công ty đứng tên Cát Nghĩa sở hữu chứ không phải là Hoắc thị.

“Ơ... Sao bên trên lại ghi là công ty của Cát gia thế?” Trịnh Khúc mắt sắc nhận ra vấn đề đầu tiên.

“Đúng thế, Cát gia sẽ là người đứng đầu con đường hợp tác này, thứ nhất là sợ có vấn đề trong quá trình xuất nhập hàng hóa, thứ hai là các ông từng hợp tác với Cát gia, suy cho cùng thì sẽ thuận lợi hơn nhiều so với mua bán trực tiếp cùng tôi.” Hoắc Hoành giải thích đâu ra đấy làm cho đám người không còn lý do để từ chối nữa.

Dù sao Hoắc Hoành đã ra mặt rồi, giá cũng nâng tới mức khiến bọn họ hài lòng, những cái khác không còn quan trọng nữa.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nói là hợp đồng thì chỉ là cho yên tâm thôi chứ cho dù có xảy ra việc thất hứa thì cũng đâu thể cầm cái hợp đồng này mà chạy tới tòa án kiện cáo được đâu.

Mọi người đồng loạt ký tên, sau đó đưa lại cho Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành thấy mọi người đều đã ký tên thì trong đôi mắt sau cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh. Nhưng khi ngẩng đầu lên thì vẫn là dáng vẻ của một người đàn ông lịch lãm, anh cười nói: “Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

“Đương nhiên là thế rồi.”

Hoắc Hoành lại đưa hợp đồng cho Cát Nghĩa, sau đó nói với bọn họ: “Chờ sau khi tôi thấy hàng, tiền sẽ lập tức chuyển về tài khoản cho các vị.”

Tiền Nhị lại đứng ra chủ động nói trước: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, hàng của bọn tôi đều được đặt ở các kho hàng tư nhân của chúng tôi ngoài bến tàu, giờ có thể đưa cậu đi nhận hàng luôn.”

Hoắc Hoành lại quay đầu nhìn Cát Nghĩa: “Thế Cát gia thì sao? Vẫn ở cái kho hàng lần trước à?”

Cát gia cười lắc đầu: “Không, sau chuyện lần trước, tôi đã đưa hàng tới chỗ an toàn hơn rồi, ở ngay...”

Nhiếp Nhiên đang chuẩn bị dựng lỗ tai, tập trung nghe ngóng thì đột nhiên bên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng súng.

Lời nói của Cát Nghĩa bị cắt ngang.