Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1374



VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (4)
Nhiếp Nhiên cũng muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài nhưng bị Hoắc Hoành kịp thời ngăn lại, “Cô làm gì thế?”

Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Không cần tôi đích thân dẫn bọn họ đi à? Đường hầm đó rất bí mật.”

“Không cần, nếu như ngay cả một đường hầm nhỏ bọn họ cũng không tìm được, vậy giữ lại còn có tác dụng gì?”

Chú Trần im lặng nửa phút rồi mới nói với Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, giữ cô ta lại bên cạnh cậu không tốt lắm đâu.”

“Sao lại không tốt? Tôi có thể ăn thịt Hoắc tổng hay là bán Hoắc tổng đi à?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, bày ra dáng vẻ ông phải nói rõ ràng cho tôi làm chú Trần nghẹn họng.

Hoắc Hoành ngồi ở trong xe thấy cô đanh đá với chú Trần, chỉ cảm thấy buồn cười.

Thật ra anh rất muốn nói, so với bán thì ăn vẫn tốt hơn.

Anh còn đang mong được ăn đây.

“Để cô ấy ở lại đây đi, nếu như bên đó mọi người gặp phải phục kích thì tôi còn có thể tìm cô ấy tính sổ.” Anh nhịn cười, cố làm ra vẻ trầm tĩnh tao nhã.

Chú Trần suy nghĩ một chút, cảm thấy giữ làm con tin cũng là một lựa chọn tốt nên không tiếp tục cưỡng cầu nữa. Ông ta quay người lên cái xe phía sau, sau đó dẫn ba chiếc xe kia vội vàng đi đến sơn trang.

Còn xe của Hoắc Hoành vẫn dừng lại ở ven đường.

“Con tin? Xem ra Hoắc tổng vẫn chưa tin tôi rồi.” Vì có tài xế trước mặt nên Nhiếp Nhiên vẫn trêu đùa.

“Tôi còn nửa câu nói chưa nói hết.” Hoắc Hoành liếc mắt cười, “Nếu như không có vấn đề thì lúc nào cô cũng có thể cầm tiền rời đi.”

“Vậy trước khi để tôi cầm tiền đi, Hoắc tổng có thể mời tôi ăn bữa sáng không?” Nhiếp Nhiên trừng mắt nhìn, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Trời đã sáng rồi, dạ dày của tôi nhắc nhở tôi phải ăn rồi.”

Hoắc Hoành thấy cô ôm bụng thì cau mày lại, lập tức hỏi: “Đến nhà hàng ăn à?”

“Không, tùy tiện tìm một cửa hàng mới mở là được rồi.”

Cô không có nhiều thời gian như vậy.

Tối hôm qua cô nên về nhưng lại rề rà suốt một đêm, còn không trở về thì có lẽ sẽ hỏng bét.

Hoắc Hoành cũng không quá để tâm chuyện đi đâu ăn, anh dặn dò tài xế lái xe, “Đến cửa hàng ăn sáng gần nhất.”

Tài xế lập tức đạp ga, phóng đi. Không lâu sau, xe dừng lại ở một quán ăn sáng tương đối bình thường.

Sau khi tài xế đỡ Hoắc Hoành xuống xe, ngồi vào xe lăn, Nhiếp Nhiên đẩy anh vào trong quán.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Mới sáng sớm, quán ăn vừa mở cửa nên vẫn chưa có ai, một đôi vợ chồng đang bận rộn trong phòng bếp và phòng khách.

Vừa thấy có người tới, bọn họ vội vàng đón khách vào.

“Em muốn ăn gì?” Hoắc Hoành nhìn tờ menu đã rất cũ kĩ, hỏi.

“Sao cũng được, dù sao tôi cũng không muốn ăn thật.”

Cô chỉ muốn tìm cơ hội nói riêng với Hoắc Hoành ít chuyện mà thôi.

Hoắc Hoành nói với bà chủ: “Cho tôi hai bát cháo óc chó táo đỏ và một lồng bánh bao nhỏ.”

“Đơn giản thế thôi à? Hoắc tổng có vẻ keo kiệt nhỉ?”

“Tối hôm qua em không nghỉ ngơi tử tế, sáng nay ăn nhiều sẽ không dễ hấp thu.”

Ý Hoắc Hoành đơn giản chỉ là tối qua cô đã làm nội gián cho cảnh sát, còn vì giúp anh chạy thoát thân mà cả đêm không ngủ, nhưng bà chủ quán lại nghe ra thành ý khác, tươi cười nói: “Hai người là vợ chồng son hả, nghe cách nói chuyện cũng ngọt ngào, cô gái này thật là có phúc mới có thể tìm được một người chồng quan tâm như vậy.”

Người bình thường nghe thấy lời này sẽ giải thích, Hoắc Hoành cũng nghĩ Nhiếp Nhiên sẽ giải thích, nhưng anh quên mất, Nhiếp Nhiên không phải người bình thường.

Cô chỉ tỏ vẻ chán ghét: “Gả cho một người tàn tật còn có phúc cái gì?”

Hoắc Hoành hơi sững sờ, ngay cả bà chủ đứng ở đó cũng ngẩn ra một chút, sau đó lại cười, “Nhưng nhìn hai người hòa thuận như vậy, hình như cô cũng không chê, còn rất tự nhiên đẩy xe lăn cho chồng.”

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ, “Vậy sao?”

Vừa rồi cô rất tự nhiên à?

“Thật ra thì lập gia đình vẫn phải tìm một người thích hợp với mình, dù có hoàn mỹ thế nào mà không thích hợp với mình thì cũng chỉ là trang trí mà thôi.” Bà chủ cảm khái một câu.

Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành ngước mắt nhìn đối phương, ánh mắt vừa giao nhau, nơi sâu nhất trong lòng Nhiếp Nhiên đã bị kích thích.