Lý Đào nhìn kĩ Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng cau mày hỏi: “Đây là người ba cháu cho cháu à?”
“Không phải, là người bên cạnh cháu.”
Lần này ánh mắt Lý Đào nhìn Nhiếp Nhiên bắt đầu trở nên cảnh giác.
Hoắc Hoành ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy nhưng từ trước đến nay chưa hề có người của mình ở bên cạnh, kể cả là lúc Hoắc Mân vẫn còn sống.
Mà bây giờ anh lại bắt đầu động thủ.
Xem ra Hoắc Chử thật sự ép anh đến mức nhất định rồi.
Nhưng nếu như anh quang minh chính đại đưa người về, còn ở lại nhà họ Hoắc như vậy rõ ràng chính là muốn đối nghịch với đại ca.
Chẳng lẽ thằng nhóc này quyết định lần này nhân chuyện của Đạt Khôn, nắm lấy Hoắc thị à?
“Ba cháu biết không?” Lý Đào nhìn Nhiếp Nhiên, hỏi Hoắc Hoành.
“Biết, hơn nữa không lâu nữa cô ấy cũng sẽ trở thành một phần của Hoắc thị.”
Đại ca biết?
Chuyện gì thế này?
Là đại ca tự nguyện thu nhận người, sau đó thuận tiện theo dõi à?
Hay là Hoắc Hoành ép đại ca nhận người?
Mang theo nghi vấn này, Lý Đào lạnh giọng hỏi: “Bối cảnh sạch sẽ chứ?”
“Yên tâm, ba cháu đã điều tra rõ toàn bộ, cũng ngầm thừa nhận rồi.” Hoắc Hoành trả lời.
Câu trả lời của anh rất khéo léo, lập tức khiến cán cân tính toán trong lòng Lý Đào lay động.
“Không biết chú Hai đến đây cháu là muốn nói chuyện gì với cháu?” Hoắc Hoành thấy ông ta vẫn nhìn Nhiếp Nhiên, lập tức nhắc nhở một câu.
Lúc này Lý Đào mới nhớ ra mục đích của mình, ông ta thu hồi ánh mắt, ngồi xuống ghế, hỏi: “Đạt Khôn đồng ý rồi chứ?”
“Vâng, bên Khôn lão đại đã đồng ý hợp tác rồi, tiếp theo anh ta sẽ đích thân mang hàng tới.”
“Quá tốt rồi!” Lý Đào lập tức cao hứng, vỗ tay nói.
Thấy hai người nói chuyện, Nhiếp Nhiên lại ngồi xuống sofa, nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa “cốc, cốc, cốc…”, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.
Hoắc Hoành hờ hững nói: “Mời vào.”
Cửa mở ra, một ông chú khác bước vào.
Hai người vừa nhìn thấy đối phương đều hơi ngẩn ra.
Người này Nhiếp Nhiên biết, chính là Lão Lục hồi đó suýt nữa bị chú Tư nổ súng bắn chết - Dương Đại Dũng.
“Hóa ra buổi sáng anh Hai nói có chuyện chính là tới đây à? Nhìn anh vội vội vàng vàng, ngay cả trà sáng cũng không uống với em.”
Ông ta vừa nói vừa tiến lên trước, nhưng mà mới đi được mấy bước đã thấy Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa.
Phản ứng của ông ta giống y như Lý Đào vừa rồi.
“Cô...?”
Hoắc Hoành lại trả lời một lần nữa, “Thuộc hạ của cháu, không lâu nữa sẽ vào Hoắc thị làm việc.”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhìn ông ta một cái, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên Dương Đại Dũng gặp phải thuộc hạ kiểu này.
Gặp thành viên ban giám đốc mà còn không thèm đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn một cái giống như quan sát rồi nhắm mắt lại ngủ.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hoắc Hoành hình như không có gì không vui?!
Cô gái này có lai lịch gì?
Là người đại ca mới xếp vào bên cạnh Hoắc Hoành à?
Hoắc Hoành thấy lại có một người tới quan sát Nhiếp Nhiên thì hỏi: “Chú Sáu tới đây làm gì?”
“À, chú đến xem cháu có cần chú giúp gì không.” Dương Đại Dũng hoàn hồn lại, nhìn Lý Đào cách đó không xa, gãi đầu.
Ông ta nói rất súc tích, rõ ràng là không muốn nói cho Lý Đào nghe.
Lý Đào thông minh như vậy, đâu có thể không hiểu, có lẽ mục đích của ông ta cũng giống như mình, đều muốn biết Đạt Khôn có đồng ý với vụ mua bán này không.
Vì vậy, Lý Đào ý tứ trêu ghẹo, “Ồ? Lão Lục nhà chúng ta tích cực như vậy từ bao giờ thế?”
Dương Đại Dũng lúng túng nói: “Dù sao em cũng là một trong những thành viên ban giám đốc của công ty, công ty có việc thì em cũng phải giúp một tay chứ, gì mà tích cực hay không tích cực?”
“Vậy sao?” Lý Đào có ý chế nhạo.
Dương Đại Dũng vốn là người nóng nảy, tính tình thẳng thắn, không phải là đối thủ của Lý Đào. Cuối cùng, ông ta đành phải xua tay, “Được rồi được rồi, anh đừng có dùng mấy lời quái gở đó chặn họng em nữa, em tin anh không uống trà sáng mà đến đây, mục đích chắc chắn cũng giống em thôi.”
Lý Đào không nói được gì nữa.
Bên trong phòng yên tĩnh lại mấy giây.
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên mấy tiếng gõ cửa. Sau đó lại có mấy ông chú thành viên ban giám đốc lần lượt kéo vào.
Đám người kia thấy Nhiếp Nhiên, ai cũng nhao nhao quan sát cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kinh ngạc, giật mình, cảnh giác, nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên thật sự không thích bị nhìn ngó như khỉ, cô dứt khoát tìm một cái cớ đi ra ngoài hóng gió.
“Tôi khát nước, đi ra ngoài rót cốc nước.”
Cô đứng lên, cầm quần áo rời khỏi phòng làm việc trước ánh mắt kinh ngạc của đám thành viên ban giám đốc.
Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, đến phòng nghỉ ngơi công cộng bên ngoài nhắm mắt nghỉ.
Đám nhân viên ngồi ở bên ngoài khu nghỉ ngơi thấy Nhiếp Nhiên ngồi ngủ ngon lành, không nhịn được xì xào bàn tán.
“Cô gái này là ai?”
“Không biết, tôi chưa bao giờ thấy.”
“Vừa nãy tôi thấy cô ta lên cùng với A Lạc, A Lạc còn cầm túi quần áo cho cô ta. Tôi biết những ký hiệu trên mấy cái túi kia, là một hãng không rẻ.”
“Không phải là em gái của Nhị thiếu chứ?”
“Nói linh tinh cái gì thế? Nhà họ Hoắc chỉ có hai người con trai, lấy đâu ra con gái?”
“Không phải em gái thì chính là bạn gái.”
“Ừm, cái này còn đáng tin!”
Đám người kia nói vô cùng náo nhiệt, Nhiếp Nhiên chậm rãi mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn bọn họ. Bọn họ bị ánh mắt sắc lạnh của cô làm cho sợ hãi đến nỗi im bặt, cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng run rẩy tới cực điểm.
Sau đó bọn họ lập tức ai về chỗ nấy.
Nhiếp Nhiên thấy đám người này cuối cùng cũng dừng lại, đứng dậy đến phòng trà nước rót cho mình một cốc nước rồi đi về phòng làm việc.
Nhiếp Nhiên không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, khiến đám chú bác ngồi ở bên trong đang nói chuyện với Hoắc Hoành phải dừng lại, nhìn về phía cô.
Cô dửng dưng đi vào, lại ngồi xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Hoành thấy thế thì dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Vừa rồi chúng ta thảo luận đến đâu rồi?”
Lý Đào tiếp lời: “Vậy cần bao nhiêu anh em đi lấy hàng?”
“Chuyện này chòe cháu nói chuyện với Khôn lão đại xong sẽ nói với chú Hai, chú Hai không cần quá nóng lòng.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Dương Đại Dũng thấy anh kín kẽ như vậy, vỗ bàn một cái nhắc nhở, “A Hoành, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cháu làm kiểu mua bán này, chưa chắc cháu đã biết hết đường đi lối lại trong đó. Các chú đây thế nào cũng là người từng đi qua con đường này, đến lúc đó phải gọi các chú trấn giữ cửa ải mới được.”
Mấy ông chú đều nhao nhao tán thành.
“Nếu cần, cháu nhất định sẽ nhờ các chú giúp đỡ.” Hoắc Hoành mỉm cười điềm đạm, nhưng lại không mất đi sự quyết đoán của người dẫn đầu.
Nhưng đúng lúc đó, vẻ mặt anh nghiêm lại, đôi tay đặt ở trên bàn làm việc cũng từ từ siết chặt.
Lý Đào phát hiện ra anh không bình thường đầu tiên, lên tiếng hỏi, “Sao thế? Cháu không thoải mái à?”
Vừa rồi trước khi ông ta vào đây, người của ông ta đã nói với ông ta là sáng nay Hoắc Hoành đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Bây giờ thấy anh như vậy, trong lòng ông ta đã thoáng nghi ngờ.
Chẳng lẽ lần này đến thành phố W xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn à?
“Không sao, chắc là hôm qua mới về nên cháu quá mệt.” Hoắc Hoành cố nhịn, nói.
Người ngồi ở đây ai chẳng là cáo già, thấy anh ngấm ngầm chịu đựng như vậy cũng biết không thể nào chỉ là mệt mỏi, vì vậy bọn họ đều đứng lên, kiếm cớ, “Nếu cháu mệt thì nghỉ ngơi mấy ngày đi, dù sao chuyện của công ty cũng không nhiều, cháu làm nhanh rồi về đi, các chú cũng không ở lại nữa.”
Bọn họ kiếm cớ y như nhau, nói xong đều rời đi.
Chờ đám người kia đi rồi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hoắc Hoành ngồi ở sau bàn làm việc mới thấp giọng nói với Nhiếp Nhiên: “Anh không thoải mái.”
“Thì sao?” Nhiếp Nhiên vẫn không hề nhúc nhích.
“Không phải em nói, anh không thoải mái phải nói cho em biết sao?” Hoắc Hoành thấy cô không có một chút phản ứng nào, trong giọng nói lộ ra sự ấm ức.
Nhiếp Nhiên thở dài trong lòng, mở mắt, liếc thấy anh đang cau mày thì đành đứng lên, bê cốc nước nóng mới uống được hai ngụm đến.
“Vậy thì uống nhiều nước đi.” Cô đặt cốc nước nóng trước mặt Hoắc Hoành rồi định trở về chỗ ngồi.
Hoắc Hoành vốn còn đang vui vẻ, thấy cô hời hợt như vậy thì càng thêm phiền muộn, “Chỉ thế này thôi à?”
“Nếu không thì sao, anh còn muốn thế nào nữa?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
Hoắc Hoành nhìn cốc nước nóng, có vẻ mất mát như đứa trẻ không nhận được kẹo.
“Anh nhất định phải chơi đến nghiện cái trò này à?” Nhiếp Nhiên đi vòng lại, ngồi xuống cái ghế đối diện anh.
“Sao em lại hiểu anh như vậy nhỉ?” Hoắc Hoành lập tức dãn chân mày ra, thay đổi dáng vẻ cố gắng chịu đựng vừa rồi.
Nhiếp Nhiên rút một cái bút máy ra khỏi ống đựng bút của anh, tùy ý nghịch trong tay hỏi: “Anh có dự định gì khác à?”
“Thật thông minh.”
“Sắp tan làm rồi, hôm nay Nhị thiếu tan làm sớm hay là vẫn định về đúng giờ?” Nhiếp Nhiên cười hỏi.
Hoắc Hoành tắt máy tính, thu dọn mặt bàn rồi nói: “Anh là bệnh nhân, đương nhiên phải lười biếng mấy ngày mới được. Đi, ăn cơm tan ca nào.”
Nói rồi anh đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên ném cái bút máy trong tay vào ống đựng bút, đẩy anh đi ra ngoài.
A Lạc nhận được lệnh của Hoắc Hoành từ sớm đã xuống tầng lái xe ra rồi.
Nhiếp Nhiên đẩy Hoắc Hoành đi tới thang máy.
Lúc đi ngang qua khu làm việc công cộng, cô lại ý tứ quét mắt qua đám người kia, dọa cho đám người kia lập tức giật mình. Sợ cô mách lẻo trước mặt Nhị thiếu, bọn họ đều cúi đầu, chỉ mong mình có thể ẩn hình vào lúc này.
Nhiếp Nhiên đẩy Hoắc Hoành vào thang máy, đi thẳng tới hầm để xe của công ty. A Lạc đã đợi sẵn vội vàng đỡ anh vào bên trong xe.
Chờ tất cả ổn thỏa rồi, A Lạc đang định lái xe trở về nhà họ Hoắc thì nghe thấy Hoắc Hoành đọc tên một nhà hàng, nói là đi ăn cơm.
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành không nói chuyện với nhau, cho đến sau khi xuống xe, Hoắc Hoành bảo A Lạc ở lại bên trong xe, Nhiếp Nhiên đẩy mình vào nhà hàng.
A Lạc rất rõ ràng Nhị thiếu cố ý để mình ở lại bên trong xe, nhưng hắn không có cách nào từ chối. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đi vào bên trong nhà hàng, tìm một góc khuất nhất trong phòng khách ngồi xuống.
Hoắc Hoành gọi mấy món ăn đặc sắc, lúc này người trong nhà hàng không quá nhiều, đồ ăn được mang lên rất nhanh.
Đến khi phục vụ đi rồi, cuối cùng Nhiếp Nhiên mới hỏi: “Anh định làm thế nào?”
“Vốn dĩ muốn tự ăn, bây giờ chỉ có thể chắp tay nhường cho người khác thôi.” Hoắc Hoành giơ cái ly đế cao bên tay lên, khẽ lắc, nụ cười trên mặt hơi lạnh lùng.
“Cho nên anh cố ý lộ ra trước mặt bọn họ để đệm cho tiết mục tiếp theo à?”
Cô nói mà, sao vừa rồi đang yên đang lành người này lại không thoải mái được chứ?
Rõ ràng mới đến bệnh viện, cũng uống thuốc rồi.
Hơn nữa người này rất giỏi nhịn, khi đó hộc máu anh cũng không cau mày, bây giờ sao có thể bởi vì tim hơi đập nhanh mà lộ ra ngoài. Huống hồ còn lộ ra trước mặt đám thành viên ban giám đốc ăn thịt người không nhả xương này.
Đây không phải là để cho đám người này nghiêng về phía Hoắc Chử sao!
“Dùng mạng đổi lấy, không đau lòng sao?” Cô cười trêu.
Hoắc Hoành giống như nhụt chí nói: “Không phải là anh sợ em mách lẻo rồi sẽ bị thầy trách mắng nên cố gắng sửa chữa à?”
Anh mà biết sợ à?
Nực cười!
Ngay cả chuyện thầm cắt liên lạc, bị coi là kẻ phản bội anh cũng dám làm mà còn sợ bị trách mắng sao?
Nhiếp Nhiên chẳng thèm phản ứng, hỏi tiếp: “Anh định làm thế nào?”
Nói tới chuyện này, vẻ mặt Hoắc Hoành hơi thay đổi, trong sự ôn hòa nho nhã lộ ra chút lạnh lùng, “Hoắc Chử ở Hoắc thị đã quá lâu, đến lúc kết thúc rồi.”