Sau đó Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phản bác, nhanh chóng chuyển chủ đề lên hai người bị lột sạch đồ kia.
“Không còn nhiều thời gian nữa, đánh thức bọn chúng dậy đi.” Nhiếp Nhiên ra lệnh cho hai tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn.
Hai tên thuộc hạ kia thấy vừa rồi Nhiếp Nhiên tức giận, lập tức để đồ trong tay xuống, tát cho hai người nằm dưới đất mấy cái, “Này, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Này!”
Bị tát đau rát má, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn mới mông lung tỉnh lại.
Hai người bọn họ từ từ mở mắt ra.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vui cười xấu xa của đám cướp biển kia, bọn họ lập tức trợn to mắt, chỉ những người đó, lắp bắp nói: “Các… các người…”
Hiển nhiên bọn họ không ngờ mình lại sẽ bị cướp biển đánh lén, hơn nữa còn đánh lén thành công.
Tên cướp biển ngồi cạnh thấy thế cười đểu, giơ tay lên dọa nạt: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa có tin tao móc mắt mày ra không?”
Lưu Hồng Văn lập tức chắn trước mặt Ngô Sướng, nghiêm nghị quát lớn: “Các người muốn làm gì, có biết các người làm như vậy là phạm pháp không hả!”
“Phạm pháp?”
Tên kia phá lên cười, người phía sau cũng cười vô cùng điên cuồng.
“Lại, lại có người… ha ha ha… nói chuyện phạm pháp với tao…”
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn cau mày không hiểu đám người này cười cái gì.
Bọn họ nói sai chỗ nào à?
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh thầm thở dài. Sao lại bắt trúng hai người này chứ?
Cũng không biết là bọn họ xui xẻo, hay là cô xui xẻo.
Cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vì thế chủ động đứng lên, đi tới bên cạnh hai người bọn họ, đứng nhìn từ trên cao xuống, “Các người có tổng cộng bao nhiêu người?”
Lần này đến lượt Lưu Hồng Văn khinh thường giễu cợt, “Cô cảm thấy chúng tôi sẽ nói à?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua bọn họ.
Còn không đợi cô có phản ứng, tên cướp biển bên cạnh đã tiến lên đạp mạnh vào vai Lưu Hồng Văn làm anh ta ngã nhào xuống đất.
“Ranh con, mày muốn chết đúng không!”
Sau đó hắn lại tiến lên đấm vào mặt anh ta hai cái.
Bọn chúng đánh người vô cùng ác độc, chỉ hai phát đấm kia đã khiến khóe miệng Lưu Hồng Văn rỉ máu.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy nhưng không hề động lòng.
Thân phận của cô bây giờ căn bản không thể nói gì hoặc làm gì, chỉ có thể để bọn họ tự chịu xui xẻo thôi.
Nhưng mà điều khiến cô không ngờ là Lưu Hồng Văn lại nhân lúc tên kia tiến lên, nhanh nhẹn móc tay siết cổ đối phương, quật ngã tên cướp biển kia.
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên.
Ha, tên này đã phát huy tinh tế hai chiêu mình dạy anh ta, không chỉ như vậy, thậm chí còn tự mày mò ra mấy chiêu, mặc dù hiệu quả không bằng mình dạy, nhưng dù sao cũng ứng phó được.
Ngô Sướng nhân lúc rối loạn cũng muốn lao vào bắt con tin an toàn rút lui ra khỏi nơi này.
Anh ta nhanh tay lẹ mắt bắt lấy Nhiếp Nhiên vì cho rằng con gái dễ khống chế hơn.
Nhưng anh ta không biết là cô gái này chính là Nhiếp Nhiên của đơn vị dự bị mà bọn họ đã từng sùng bái. Chương 1526.2TÔI ĐỔI Ý RỒI Trong khi Ngô Sướng vẫn ngu ngốc cảm thấy mình thông minh, mới vừa nhảy từ dưới đất lên đã dùng chiêu hồi trước Nhiếp Nhiên dạy mình, tiến lên muốn chụp lấy cổ họng cô.
Nhiếp Nhiên nhìn thủ pháp thuần thục của anh ta, không nhịn được suy nghĩ, không phải là hai người này dựa vào những thủ pháp của cô mà lăn lộn ở Quân khu 2 đấy chứ?
Nếu không sao cứ ra tay là lại dùng chiêu của cô thế?
“Cẩn thận!”
Cửu Miêu ở sau lưng thấy Nhiếp Nhiên ngây người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên chỉ nhếch khóe miệng lên, đến khi tay Ngô Sướng giơ đến trước mắt mình, cô mới nói: “Quá chậm rồi.”
Vừa dứt lời, cô đã di chuyển nhanh như chớp, chụp tay vào cổ anh ta.
Sức lực kia khiến sắc mặt Ngô Sướng tái mét.
Đến lúc này anh ta mới biết tại sao cô ta lại nói mình quá chậm.
Ngô Sướng mưu toan muốn biến Nhiếp Nhiên thành con tin, ngay trong nháy mắt đó đã bi thảm trở thành con tin của cô.
“Mày thế này có tính là tự chui đầu vào lưới không?”
Tiếng cười châm biếm của Nhiếp Nhiên khẽ vang lên bên tai, Ngô Sướng muốn vùng vẫy, lại bị Nhiếp Nhiên giữ chặt, căn bản không nhúc nhích được.
Lúc này, Lưu Hồng Văn đang anh dũng vật lộn với tên cướp biển kia dưới đất, không hề biết đồng đội của mình đã bị khống chế.
Khi anh ta khó khăn lắm mới sờ được đến súng của gã kia, định rút ra thì bị giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Nhiên ngăn lại, “Đánh đủ chưa, còn đánh tiếp khó bảo đảm chiến hữu của mày còn có thể tiếp tục sống đâu.”
Lưu Hồng Văn ngẩng phắt đầu lên, giật mình nhìn Ngô Sướng đã bị bắt từ lúc nào.
“Bỏ tay mày ra khỏi súng. Nếu không tao sẽ phải rút súng nhắm vào đầu chiến hữu của mày đấy.” Nhiếp Nhiên lại nói.
Lời cô nói khiến trái tim Lưu Hồng Văn run lên. Đồng thời cũng khiến tên cướp biển kia giật mình hoảng hốt.
Hắn lập tức nhìn xuống eo, quả nhiên thấy tay Lưu Hồng Văn đã đặt lên súng của hắn. Hắn vội bò dậy, đạp mạnh vào người Lưu Hồng Văn.
“Mẹ kiếp, dám chơi trò ngấm ngầm với tao à!”
May mà cô Diệp kịp thời nhìn thấy, nếu không để cho thằng ranh này lấy được súng rồi, vậy không phải hắn sẽ đi đời nhà ma à?
Tên kia sợ hãi mãi, lại muốn tiến lên đạp phát nữa.
Nhiếp Nhiên thấy Lưu Hồng Văn cắn răng nằm dưới đất, bởi vì đau mà đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn kiên cường không hé răng, cuối cùng vẫn lên tiếng chặn lại phát đạp kia, “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Cho dù bọn chúng không nói, tôi cũng có cách biết.”
Cô không muốn làm khó hai người này. Bởi vì cô rất rõ ràng, bọn họ sẽ không nói.
Những người làm quân nhân, nếu như muốn bắt bọn họ làm chuyện bán đứng đơn vị, làm nguy hại chiến hữu, bọn họ đều sẽ nghiến chặt răng, dù có chết cũng sẽ không tiết lộ một chữ.
Trước kia cô luôn cảm thấy bản thân mới là quan trọng nhất, cho nên cô luôn không có cách nào hiểu được những người hy sinh vì người khác kia.
Nhưng sau khi vào quân đội, trải qua một số chuyện, cô mới biết hóa ra còn có thứ thật sự quan trọng hơn bản thân, đó là lòng tin và chiến hữu.
Cô buông Ngô Sướng ra, đẩy nhẹ anh ta đến bên cạnh Lưu Hồng Văn, ra lệnh:
“Trói hai tên này lại.”
Hai tên cướp biển đứng ở bên cạnh nhanh chóng lấy hai đoạn dây thừng trong túi của hai người ra, trói tay bọn họ ra phía sau.
Lưu Hồng Văn và Ngô Sướng vật lộn, ánh mắt hai người bọn họ nhìn Nhiếp Nhiên đã sớm không còn vẻ sùng bái khi đó nữa, mà chỉ có thái độ thù địch, “Các người muốn làm gì, đừng mơ dùng chúng tôi làm con tin, tôi cảnh cáo các người…”
Nhiếp Nhiên không muốn nghe nữa, vò quần áo nhét vào miệng bọn họ, lạnh lùng nhắc nhở, “Còn lải nhải nữa, tao sẽ ném chúng mày xuống đầm lầy làm chất dinh dưỡng.”
Hai người kia bị một câu nói của cô dọa cho ngay cả tiếng ú ớ trong cổ họng cũng đều biến mất.
“Cô Diệp, chúng ta cứ bỏ bọn chúng lại đây thế à?” Phó lão đại đi tới hỏi.
“Cứ bỏ lại đó đi, vừa rồi tôi nghe thấy bên trong có tiếng động vật.”
Đã một năm chưa gặp được người quen cũ, lúc này Nhiếp Nhiên lại còn cố ý hù dọa bọn họ.
Kết quả sắc mặt hai người kia thật sự thay đổi, lập tức vùng vẫy.
Haiz, trừ cái chiêu mạnh mẽ đối phó với người khác lúc đầu kia cùng với ánh mắt dẫu có chết cũng không khuất phục, những thứ khác vẫn như cũ. Chương 1526.3TÔI ĐỔI Ý RỒI Lúc Nhiếp Nhiên đang định trêu chọc hai người bọn họ tiếp, lại nghe thấy trong máy bộ đàm để ở dưới đất phát ra tiếng dòng điện rè rè, sau đó nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên trong, “Triệu tập chiến sĩ đội 2 và đội 3, đội 1 có người rơi xuống vũng bùn ở hướng Tây Bắc, yêu cầu chiến sĩ ở gần đó nhanh chóng tiếp viện.”
Cái giọng nói này… rất quen thuộc!
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cái máy bộ đàm kia, khẽ híp mắt lại.
Nhiếp Thành Thắng!
Thật sự là Nhiếp Thành Thắng!
Không ngờ lần này là bọn họ tới vây quét mình.
Đúng là duyên phận.
Chỉ một lát, trong máy bộ đàm đã truyền đến tiếng trả lời của những binh lính khác.
“Số 3 đội 2 đã nhận tin.”
“Số 1 đội 2 đã nhận tin.”
“Số 10 đội 2 đã nhận tin.”
“…”
Các binh lính trong phạm vi hướng Tây Bắc lần lượt bắt đầu đáp lại.
Phó lão đại nghe xong, cau mày nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vũng bùn hướng Tây Bắc? Vậy không phải là ở ngay phía sau chúng ta sao?”
Nhiếp Nhiên không quen thuộc địa hình nơi này bằng bọn chúng, nghe thấy Phó lão đại nói như vậy, cô lập tức hỏi: “Ngay phía sau? Cách chúng ta có xa không?”
Phó lão đại chỉ ra phía sau, “Không xa, tôi nhớ rất rõ vũng bùn đó, hồi trước lão Tam từng ngã xuống đấy. Chỗ đó chỉ có một con đường để đi qua, mất khoảng mười phút là có thể tới.”
“Đi bộ hết mười phút? Vậy chẳng phải là chúng ta sắp bị đuổi kịp rồi à?”
Đám cướp biển lập tức trở nên luống cuống.
Ai cũng vô cùng hối hận, vừa rồi sao lại nghỉ ngơi ở chỗ này chứ?
Nếu như không dừng lại, bây giờ chắc chắn bọn chúng đã cách các binh lính của cảnh sát biển kia một đoạn xa rồi.
Những người đó vội vàng đứng lên, lo lắng nói: “Vậy còn ở lại đây làm gì, chúng ta đi mau thôi!”
“Đúng vậy, đợi một lúc nữa bọn chúng sẽ đuổi đến mất.”
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn nghe thấy trong máy bộ đàm là có chiến hữu sắp đến thì lập tức có tinh thần hơn hẳn.
Lúc bọn họ nhìn đám cướp biển kia ai cũng sốt ruột đứng dậy chạy ra ngoài, đột nhiên lại nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh giọng ngăn lại: “Đợi đã!”
Đám người còn chưa chạy ra ngoài lập tức dừng lại.
Nhiếp Nhiên ngồi xổm ở bên cạnh máy bộ đàm, cẩn thận lắng nghe tiếng trả lời.
Cô phát hiện có tổng cộng mười hai người trả lời.
Mười hai người.
Đội của Nhiếp Thành Thắng.
Hai điều này khiến Nhiếp Nhiên nghĩ ra một kế, cô nói với đám người đứng ở cửa hang động: “Tôi đổi ý rồi.”
Phó lão đại đứng nghệt mặt ra, hỏi: “Cô Diệp, cô có ý gì?”
“Chúng ta đi đến hướng Tây Bắc giải quyết hết đám cảnh sát biển kia.” Câu này của Nhiếp Nhiên không phải thỉnh cầu, mà là ra lệnh, dọa cho đám cướp biển kia đều ngẩn ra tại chỗ.
Giải… giải quyết?
Chỉ dựa vào hai mươi người bọn chúng?
Đi xử lý đám cảnh sát biển không biết có bao nhiêu người kia?
Lúc bọn chúng đang ngẩn ra, Nhiếp Nhiên đã đích thân ra tay ném hai người Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn vào trong lối đi ở trong động, sau đó tìm một thân cây tương đối chắc chắn, trói bọn họ vào đó theo kiểu gấu túi ôm cây.
Lúc thắt nút, Nhiếp Nhiên cố tình thắt nút dải rút, vì sợ ai tên ngốc này sẽ trở thành thức ăn cho động vật thật.
Dù sao đến khi hai người bọn họ có thể thoát được, có lẽ bên kia cũng bị cô xử lý xong hết rồi.
Trói người xong, cô lại thong thả đi ra. Chương 1526.4TÔI ĐỔI Ý RỒI Đám cướp biển đang xì xào bán tán vừa thấy cô xuất hiện liền lập tức ngậm miệng.
Nhiếp Nhiên nhặt máy bộ đàm dưới đất lên cho vào trong túi, nói với đám người kia một câu “đi thôi”, sau đó đi ra ngoài hang động.
Phó lão đại do dự vẫn đứng tại chỗ, “Cô Diệp… chỉ với hai mươi người của chúng ta khó mà giải quyết được hết đám cảnh sát biển kia nhỉ?”
Mặc dù hắn không nghe rõ có bao nhiêu người đi, nhưng nghe tiếng ở trong máy bộ đàm, chắc không phải ít người.
Đám cảnh sát biển kia dồi dào đạn dược, lại nhiều người, bây giờ bọn chúng trang bị thế này, làm sao có thể địch nổi?
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, thấy ai cũng tỏ vẻ rối rắm thì bật cười nói: “Ai bảo anh đánh quang minh chính đại với bọn chúng?”
“Cô muốn đánh lén à?” Cửu Miêu nghiêm mặt lại.
Phó lão đại thì xua tay lia lịa, “Không được không được, bên đó rất nguy hiểm, không để ý là sẽ dễ rơi vào trong đầm lầy, muốn đánh lén không đơn giản đâu.”
“Trừ đánh lén ra, không thể có cách khác à?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại. “Nếu như dễ rơi vào vũng bùn như vậy thì chúng ta đi làm ngư ông đắc lợi chẳng phải là tốt hơn sao? Nếu có nhiều thời gian, làm thêm mấy cái bẫy…”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ, lần trước ở Quân khu 2 cô động tay động chân thất bại, nhưng lần này cô sẽ khiến Nhiếp Thành Thắng không có mặt mũi mà trở về!
“Phó lão đại, không phải người của các anh rất hiểu từng hòn đảo ở đây sao, vậy thì chỗ nào là đầm lầy, chỗ nào là đất liền chắc các anh rất rõ chứ?” Nhiếp Nhiên vừa tính toán trong lòng, vừa hỏi Phó lão đại.
Phó lão đại khó xử gật đầu, “Rõ thì rõ, nhưng cô định làm bẫy ở chỗ đầm lầy thế nào?”
Chỗ đó đặc biệt nguy hiểm, là bức thành che chở tự nhiên cho cả hòn đảo, sẽ không dễ dàng tiến vào được.
Đây cũng là lý do tại sao khi đó hắn lựa chọn hòn đảo trước mặt làm đảo chính.
“Cô muốn động tay động chân vào con đường thì nhất định phải đi qua đó, đúng không.” Cửu Miêu nhìn Nhiếp Nhiên đứng ở ngoài hang động.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng Cửu Miêu biết cô nhất định sẽ làm như vậy. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Đi thôi, nếu hướng Tây Bắc đã rắc mồi câu rồi, vậy chúng ta đi bắt cá thôi.” Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười, lúc nói chuyện giọng nói cũng phơi phới.
Bởi vì cô đang rất muốn nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Nhiếp Thành Thắng.