Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1528



Chương 1528.1CỨU VIỆN HAY LÀ VỨT BỎ
Quả nhiên, khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Thành Thắng không nhận được bất kì báo cáo nào liền cảm thấy kỳ lạ.

Lại đợi thêm mười phút nữa, ông ta nói vào bộ đàm: “Đội 2, đã cứu được người của đội 1 an toàn ra chưa?”

Nhưng đầu kia bộ đàm không có ai trả lời.

Điều này làm cho Nhiếp Thành Thắng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

“Đội 2, xin trả lời.”

“…”

“Đội 2? Có nghe thấy không?”

“…”

“Những người còn lại đâu? Những người còn lại của đội 2 lập tức báo cáo vị trí của mình.”

“…”

“Đội 2?”

Chỉ tiếc, cho dù Nhiếp Thành Thắng ở đầu kia bộ đàm gọi thế nào, người của đội 2 từ đầu đến cuối vẫn không trả lời.

Bởi vì lúc này đây, bọn họ đã bị người của Nhiếp Nhiên đánh ngất, ngủ mê man giống như heo chết rồi.

Nhiếp Thành Thắng nhìn bộ đàm trong tay, thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng ông ta lờ mờ có một dự cảm xấu.

“Sư đoàn trưởng!” Đột nhiên, một binh lính bên trong khoang thuyền đứng lên khỏi ghế, nói với ông ta: “Trừ đội 1 và đội 3 ra, bộ đàm của tất cả người đội 2 đều bị tắt rồi.”

“Cái gì?!”

Báo cáo bất ngờ này khiến Nhiếp Thành Thắng giật mình.

Sự bất an vốn có theo câu này càng lúc càng lớn.

Chẳng lẽ bọn họ bị tiêu diệt hết toàn quân rồi à?

Giao chiến chính diện với đám người trên con thuyền kia rồi ư?

Không, không thể nào, nếu thật sự là như vậy, làm sao ngay cả một câu báo cáo cũng không có.

Nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề.

Nhất định là thế!

Nhiếp Thành Thắng vừa tự an ủi mình vừa lập tức ra lệnh với người của đội 3, “Bảo người đội 3 lập tức đi kiểm tra xem.”

“Rõ!”

Binh lính kia lập tức ngồi xuống ra lệnh tập thể cho đội 3 qua bộ đàm.

“Người đội 3 chú ý, người đội 3 chú ý. Mọi người lập tức đến vùng đầm lầy hướng Tây Bắc, đội 1 đội 2 cần mọi người tiếp viện, xin khẩn cấp tiếp viện.”

Chẳng mấy chốc, trong bộ đàm đã có người đáp lại: “Đội 3 đã nhận được tin.”

Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, sự căng thẳng trong lòng mới hòa hoãn hơn một chút.

May mà vẫn còn một đội cuối cùng.

Hy vọng bọn họ có thể mang đến cho mình một tin tức tốt.

Nhưng ông ta không biết là ở trên đảo có một người cũng nắm được tin tức của bọn họ mọi lúc.

Nhiếp Nhiên nghe từng mệnh lệnh trong bộ đàm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đội thứ ba sắp tới rồi.

Cô nói với Phó lão đại bên cạnh: “Nghe thấy rồi chứ, nhóm thứ hai sắp đến rồi, anh bảo các anh em tranh thủ thời gian đi.”

“Yên tâm đi, cạm bẫy ở chỗ rẽ thứ hai đã làm xong hết rồi, chỉ đợi bọn chúng đến thôi.” Phó lão đại cười híp mắt nói.

Nhiếp Nhiên thấy đám cướp biển ai cũng hăng hái, khóe miệng khẽ cong lên.

Đến khi trời sáng rõ, người của đội 3 mới xuất hiện.

Nhiếp Nhiên dẫn người ngồi chờ ở chỗ rẽ thứ hai, trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào trong bẫy.

Bọn họ vốn đi đường dài tới tiếp viện, khó khăn lắm mới đi qua được những vũng bùn kia, thể lực gần như đã cạn, không ngờ nơi này lại xuất hiện cạm bẫy khiến bọn họ rối loạn, liên tục phạm sai lầm, sập bẫy.

Dĩ nhiên, cũng có bảy tám người vật lộn vượt qua được vũng bùn và cạm bẫy đi vào bên trong.

Vốn dĩ bọn họ muốn cứu hết đồng đội của mình, nhưng những chiến sĩ kia lại khăng khăng bảo họ đi cứu người trước. Vì người của đội 1 và 2 đã bị kẹt quá lâu, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên, sau khi cân nhắc thiệt hơn, một nửa số người còn lại kia quyết định đi cứu viện trước.
Chương 1528.2CỨU VIỆN HAY LÀ VỨT BỎ
Phó lão đại thấy một nửa người đi đến chỗ rẽ cuối cùng kia thì hơi sốt ruột, “Cô Diệp, bọn chúng qua rồi!”

“Cho dù qua cũng không chịu được bao lâu.”

So với Phó lão đại đang nôn nóng thì Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Những người này đều là binh lính huấn luyện rất lâu, cho dù không phải là lính mũi nhọn của đơn vị dự bị nhưng vẫn có năng lực cơ bản.

Cho nên có mấy con “cá lọt lưới” cô cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng có thể chịu đựng tiếp để đi cứu người hay không thì chưa chắc.

Phải biết thể năng của bọn họ gần như đã cạn kiệt ở trong vũng bùn rồi, bây giờ hoàn toàn là đang nghiến răng kiên trì thôi.

Huống hồ vũng bùn và cạm bẫy ở chỗ rẽ cuối cùng kia thậm chí còn nhiều hơn, nếu muốn vượt qua thì cũng không phải dễ dàng như vậy.

Nhiếp Nhiên nhìn đám người kia từ từ biến mất ở đầu chỗ rẽ, sau đó ra lệnh cho người đi bắt hết toàn bộ người vẫn còn đang vùng vẫy ở trong vũng bùn và bẫy lại.

Đám người kia vốn bị nhốt ở đó không thể nào đánh lại, cho nên đám thuộc hạ của Phó lão đại gần như chẳng cần làm gì đã bắt được bọn họ.

Nhân lúc đám thuộc hạ kia bận rộn trói người đánh ngất người, Phó lão đại hỏi Nhiếp Nhiên: “Vậy người vừa mới đi qua thì làm thế nào?”

“A Cửu, anh dẫn mấy người đi canh chừng, chờ thời cơ thích hợp bắt về đây.” Nhiếp Nhiên phân phó Cửu Miêu ở sau lưng.

Cửu Miêu lạnh mặt gật đầu, dẫn người đi vào bên trong.

Nhiếp Nhiên thấy bước chân của cô ta rất nhanh, ở cái chỗ khắp nơi là cạm bẫy vũng bùn như thế này mà cô ta lại có thể có tốc độ như vậy, xem ra cô ta thường xuyên qua lại nơi như thế này.

Nếu như chỉ là một vệ sĩ bình thường, sao lại quen thuộc vùng rừng nùi này như vậy được?

Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Mà Phó lão đại vì có hai lần thành công trước đó, lần này lòng tin thật sự là tăng thêm trong nháy mắt, nói rất hùng hổ:

“Cô Diệp, có phải chúng ta nên tiếp tục đến phía trước rồi không?”

Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, cô lập tức thu hồi ánh mắt, tắt hết bộ đám của những người đó đi rồi trả lời: “Tạm thời không cần. Bây giờ chúng ta đi vào trong bắt người đội 1 lại.”

Đám người kia có lẽ đã ở trong vũng bùn bốn năm tiếng rồi, cũng không biết đã trôi đến chỗ nào, nhất định phải đi cứu lên mới được.

Hơn nữa vừa rồi cô luôn nghe đối thoại trong bộ đàm, phát hiện Nhiếp Thành Thắng chỉ phái ra ba đội này, còn lại đều ở trên biển tiến hành phong tỏa bao vây.

Bây giờ đội 1 vẫn bị chìm ở bên trong, đội 2 đội 3 đã bị cô bắt hết, đã hoàn toàn không cần đi đào bẫy nữa rồi.

Với ba đội này thôi cũng đủ để cô gây khó dễ cho Nhiếp Thành Thắng.

Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng, sau đó cô quyết định để cho đám cướp biển kia mặc quần áo binh lính vào.

Người của đội 1 có thể dễ dàng đi qua con đường dài như vậy, còn có thể đi đến cuối cùng, cần phải phải cẩn thận một chút mới được.

“Mặc hết quần áo của bọn chúng vào.” Cô nói.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Phó lão đại hơi ngẩn ra. Mặc dù không hiểu sao cô bắt làm vậy nhưng hắn vẫn nghe theo, bảo tất cả mọi người lột hết quần áo của đám binh lính kia, sau đó tất cả mặc vào người mình.

“Trói bọn chúng lại sau đó giấu đi.”

Nhiếp Nhiên ném áo khoác sang bên cạnh, mặc bộ đồ rằn ri của một binh sĩ nam vào.

Đã lâu mới mặc lại đồ rằn ri, trong chớp mắt Nhiếp Nhiên có cảm giác hoảng hốt, nhưng cô đã ổn định tâm trạng rất nhất.

Đợi đám cướp biển kia mặc xong hết rồi, Nhiếp Nhiên nghiêm túc ra lệnh: “Sau khi cứu người lên trực tiếp đánh ngất rồi đưa đi, nghe thấy chưa?”

Lúc này cô mặc đồ rằn ri, khí chất hoàn toàn khác với khi mặc quần áo bình thường.

Lúc mọi người đang quan sát, Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Nhất định không được do dự nào, phải nhanh chóng giải quyết hết đám người cuối cùng kia!”

Đám cướp biển vội vàng lấy lại tinh thần, gật đầu, ghi nhớ lời cô trong lòng.

Bây giờ bọn chúng hoàn toàn tín nhiệm Nhiếp Nhiên.

Đặc biệt là ở dưới sự lãnh đạo của cô liên tiếp tiêu diệt được hai nhóm binh lính cảnh sát biển, đã giúp bọn chúng nở mày nở mặt, rửa mối hận bị phá hang ổ lần trước.

Ngay cả vẻ mặt Phó lão đại cũng phơi phới.

Còn Giang Viễn lần này cũng đã hoàn toàn tín phục cô.

Đám cướp biển kia chỉnh đốn xong, giấu hết toàn bộ người đi, sau đó lại tiến vào bên trong.
Chương 1528.3CỨU VIỆN HAY LÀ VỨT BỎ
Lúc tiến vào đoạn rẽ cuối cùng, vừa vặn gặp được đám người Cửu Miêu chỗ đối diện.

Trong sương mù dày đặc, Cửu Miêu không nhìn rõ, chỉ thấy thấp thoáng mấy bộ đồ rằn ri, cô ta giơ súng lên theo bản năng, nhưng lại nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên truyền đến, “Giải quyết hết rồi chứ?”

Cửu Miêu ngẩn ra. Chờ bọn họ đi vào, cô ta mới phát hiện đám cướp biển đã thay đồ của binh lính.

“Tốc độ nhanh đấy.”

Nhiếp Nhiên nhìn mấy binh lính bị đánh ngất ở sau lưng cô ta.

Sau đó, cô ném bộ đồ rằn ri trong tay qua, “Mau thay quần áo vào, đi vào giải quyết đội 1.”

Cửu Miêu nhận lấy bộ quần áo kia, nhanh chóng mặc vào.

Trói mấy người kia lại xong, bọn họ tiếp tục đi vào bên trong.

Đi qua đoạn rẽ cuối cùng, thật sự đúng như Phó lão đại nói, nguy hiểm trùng trùng, diện tích vũng bùn căn bản không phải là thứ những cái bọn họ đã đi qua kia có thể so sánh được.

Ngay cả đám người Phó lão đại cũng bước đi cẩn thận.

Trong sương mù dày đặc chỉ thấy loáng thoáng có bóng người trùng điệp lắc lư ở phía xa.

Những binh lính chìm sâu ở trong vũng bùn phát hiện có bóng người lờ mờ trong sương mù có màu rằn ri, lập tức chắc chắn đó là đồng đội của mình.

“Tới rồi! Tới rồi! Bọn họ tới rồi! Này, chúng tôi ở chỗ này!” Người ở gần bờ nhất hô lên

Mấy người bên cạnh lập tức thả lỏng.

“Trời ơi, cuối cùng bọn họ cũng đến rồi. Tôi còn tưởng là chúng ta thật sự phải ở lại chỗ này đến thiên hoang địa lão chứ.”

“Tôi sợ nhất là cuối cùng bọn họ cũng giống như chúng ta, bị nhốt ở trong vũng bùn trên con đường bên ngoài kia chờ cứu viện.”

Đám người kia nói rồi nhìn người phía xa từ từ đi về phía trước, không nhịn được tốt bụng nhắc nhở, “Các cậu cẩn thận một chút, vũng bùn ở nơi này di chuyển được, nhất định đừng bước vào!”

Đám cướp biển đang đi nghe thấy những người đó cẩn thận dặn dò, không nhịn được cười khẽ, “Chúng mày nhìn đi, đám ngu si này thật sự tưởng chúng ta là binh lính, nhìn xem bọn nó quan tâm chưa kìa, cười chết tao mất.”

“Ha ha, đúng thế. Đám ngu ngốc kia còn tưởng là chúng ta sắp đi cứu bọn chúng nữa.”

“Thật là ngu xuẩn.”

Đám người kia cười giễu cợt, bị Nhiếp Nhiên đi ở phía trước lườm một cái, “Im miệng!”

Mấy người vừa nãy còn cười trộm lập tức ngậm miệng, cúi thấp đầu đi theo hàng ngũ.

Chỉ một lát sau, đám cướp biển ngụy trang thành binh lính kia đã đi đến bên bờ vũng bùn, ai nấy đều cúi đầu, ném sợi dây thừng đã chế tạo ra xuống.

Nhưng bọn họ đã đợi năm sáu tiếng, người đã trôi ra rất xa, chỉ ném dây thừng ra thì khoảng cách vẫn quá ngắn.

Qua mấy lần vẫn không có hiệu quả.

Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn Giang Viễn ngu xuẩn vẫn định tiếp tục ném.

Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, tiến lên đập vào gáy hắn, thuận tay nhặt một hòn đá lên buộc vào, sau đó dùng sức ném vào bên trong.

Cô bắn súng rất chính xác, ném đồ đương nhiên cũng không có vấn đề gì.

Sợi dây thừng có trọng lực bị ném ra rất xa thành một đường cong parabol đẹp mắt, rơi xuống bên cạnh mấy người bọn họ.

Khoảng cách giữa bọn họ không xa, chắc là lúc ấy một người ngã xuống, sau đó những người khác chạy tới cứu viện mới rơi xuống, vũng bùn chậm rãi lưu động khiến những người đó phân tán ra.

Có lẽ đám người kia cũng phát hiện ra điểm này, cho nên bọn họ cố gắng nắm chặt tay đối phương, đề phòng bị tách ra, thuận tiện cứu viện.

Bọn họ truyền dây thừng cho nhau, đến khi tất cả mọi người đều nắm chắc sợi dây rồi, người trên bờ mới bắt đầu dùng sức kéo bọn họ đến bên bờ.

Độ dính của vũng bùn thật sự không thể xem nhẹ, kéo một nhóm người mà có cảm giác như đang kéo một chiếc máy bay.

Ai cũng dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ, nhưng không nhúc nhích nổi.

“Không được, hoàn toàn không kéo nổi bọn chúng.” Phó lão đại lắc lắc cái tay dùng sức quá mức, cau mày nói.

“Đúng vậy, không nhúc nhích, hay là vứt bỏ cho xong.” Một tên cướp biển khác cũng lắc tay nói.

Dù sao cũng là kẻ địch, sống chết của bọn họ liên quan gì đến chúng.

Câu nói của hắn khiến người phía sau gật đầu liên tục, “Đúng thế, là tự bọn chúng rơi xuống, chết cũng không liên quan tới chúng ta.”

Những người đó nhỏ giọng nói ở bên tai Nhiếp Nhiên, gần như tất cả mọi người đều đang muốn cô vứt bỏ những người này.

Nhiếp Nhiên đứng ở đó im lặng không nói gì, trong sương mù dày đặc cô chỉ có thể nhìn rõ mấy bóng người đang chậm rãi di chuyển trong vũng bùn kia.

Vẻ mặt cô lạnh lùng. Cô môi mím thành một đường thẳng, dường như là đang thận trọng suy nghĩ lần cuối cùng.

Sau khi im lặng mấy giây, cô đột nhiên nói: “Buông tay đi.”