Chương 1547.1BẮN CHẾT? KHÔNG RÕ SỐNG CHẾT! Những binh lính ở đây thấy cảnh kia cũng đều giật mình.
“Hà Giai Ngọc!” Nghiêm Hoài Vũ bị khống chế lập tức dùng hết sức từ khi sinh ra đến giờ muốn thoát ra, sau đó chạy lên cứu người.
Hà Giai Ngọc ngã xuống vách đá, không biết vì lí do gì mà trong khoảnh khắc rơi xuống lại theo bản năng gọi một tiếng, “Chị Nhiên!”
Sau đó cô ta nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết ập đến.
Chỉ có điều, đợi hai ba giây sau, cô ta phát hiện hình như mình chưa rơi xuống.
“Nhắm mắt cái gì, mau tìm điểm bám vào đi!” Tiếng một cô gái vang lên trên đỉnh đầu.
Chị Nhiên?
Hà Giai Ngọc mở ngay mắt ra, nhưng phát hiện đó đâu phải là chị Nhiên, mà là tên thủ lĩnh cướp biển đang nắm chặt cổ tay mình.
Tại sao cô ta phải cứu mình?
“Điếc rồi à?! Mau tìm chỗ bám đi!” Nhiếp Nhiên thấy cô ta ngây ngốc lơ lửng giữa không trung với dáng vẻ hồ đồ thì tức giận nói.
Bị Nhiếp Nhiên trách mắng, Hà Giai Ngọc mới tỉnh táo lại, nhận thức được tình huống nguy hiểm của mình bây giờ.
Cô ta nhìn xuống dưới, dưới bóng tối u ám kia, nước biển vỗ vào vách đá hết lớp này đến lớp khác giống như một cái vực sâu không đáy, lúc nào cũng muốn nuốt chửng người ta.
Trái tim cô ta run lên, tim đập nhanh choáng váng.
“Đừng có nhìn xuống!” Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng mắng của Nhiếp Nhiên.
Hà Giai Ngọc theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn cô, cả người căng thẳng, không dám nhúc nhích.
“Mau, tự tìm chỗ bám, cố gắng bám vào vách núi.” Nhiếp Nhiên dạy cô ta từng bước một.
Sau đó Hà Giai Ngọc dựa theo cách của cô cố gắng dựa sát vào vách núi.
Nhưng vách núi này quá trơn, cả người cô ta vốn lơ lửng giữa không trung, nếu muốn đến sát vách núi thật sự là quá khó khăn.
“Thẳng lưng lên, cả người căng ra dùng mũi chân thử, đừng dùng toàn bộ bàn chân.”
Một tay Nhiếp Nhiên nắm chặt tay cô ta, tay còn lại bám vào vách đá, đề phòng mình cũng ngã xuống.
Vị trí của hai người bọn họ là ở chỗ mỏm đá nhô ra của vách đá.
Trong góc tam giác của cả vách đá, hai người bọn họ ở đỉnh tam giác, những người khác căn bản không có cách nào tới giúp được.
Những người trên vách đá lúc này đều ngừng giao chiến, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.
Trái tim ai cũng nhảy lên tận cổ họng, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ một chút tiếng động cũng quấy rầy hai người bọn họ.
Hà Giai Ngọc lơ lửng ở giữa không trung dựa theo cách của Nhiếp Nhiên thử nhiều lần, nhưng vẫn không làm được.
Thời gian càng kéo dài, sức lực của hai người sẽ tiêu hao càng nhanh, đến cuối cùng Hà Giai Ngọc vẫn sẽ ngã xuống.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta trầy trật bám vào vách núi, cuối cùng lạnh lùng nói, “Cô còn không tìm điểm bám, tôi sẽ ném cô xuống đấy!”
Câu nói này khiến trái tim Hà Giai Ngọc căng lên.
Đứng trước cái chết, sức lực tiềm tàng của tất cả mọi người đều lớn vô hạn.
Hà Giai Ngọc nghiến răng thử đến lần thứ ba, cuối cùng cũng tìm được điểm có thể bám, buông lỏng một chút.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta đã bám chắc vào vách đá, hỏi lại lần nữa: “Chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
“Không.” Hà Giai Ngọc trả lời rất chắc chắn.
“Vậy thì tốt, thả lỏng tâm trạng một chút, đến lúc tôi đếm 1 2 3 thì cô mượn lực của tôi đi lên. Hiểu chưa?” Sức lực của Nhiếp Nhiên đã sớm tiêu hao hết từ lúc cho Hà Giai Ngọc bám vào rồi.
Huống hồ trên cánh tay cô còn quấn miếng chì, sức lực tiêu hao càng lớn hơn. Lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí và sức nhẫn nại của cô để giữ cô ta.
Hà Giai Ngọc thấy cô nghiến chặt răng, lập tức gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên vì đề phòng giữa đường đứt dây nên hù dọa cô ta: “Cơ hội chỉ có một lần, nếu như cô không nắm được, cô chỉ có con đường chết, hiểu chưa?!”
Hà Giai Ngọc lại nhìn nước biển vỗ ì oạp phía dưới một lần nữa, không nhịn được nuốt nước miếng, “Hiểu rồi.”
Sau khi xác định cô ta đã chuẩn bị xong, lúc này Nhiếp Nhiên mới bắt đầu đếm.
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Tiếng kêu cuối cùng vừa dứt, hai người đồng thời dùng sức, Hà Giai Ngọc gần như là dùng hết toàn lực bật lên.
Nhiếp Nhiên ngắm chuẩn cơ hội không chút do dự buông lỏng cái tay nắm vách đá kia, hai tay cùng nắm lấy cổ tay Hà Giai Ngọc, kéo mạnh cô ta lên.
Thật ra cô làm như vậy là vô cùng nguy hiểm.
Nếu như Hà Giai Ngọc không tìm được thời cơ tốt đạp lên, mà cô lại buông tay ra, đến lúc đó Hà Giai Ngọc sẽ giống như một khối chì kéo Nhiếp Nhiên xuống.
Sau đó cả hai cùng rơi vào dòng chảy ngầm.
Nhưng cũng may, Hà Giai Ngọc coi như đã đạp đúng lúc, Nhiếp Nhiên cũng nhắm chuẩn thời cơ, hai người phối hợp tốt như vậy, đương nhiên không có vấn đề gì.
Lúc Nhiếp Nhiên cố gắng kéo cô ta lên, những người ở tại chỗ không nhịn được đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hà Giai Ngọc hoàn toàn tê liệt ngã xuống đất, thở hổn hển, “Cảm… cảm ơn…”
Nhiếp Nhiên cũng thở hổn hển bò từ dưới đất dậy.
Có điều, cô vừa mới đứng thẳng người, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng súng vang lên bên tai. Chương 1547.2BẮN CHẾT? KHÔNG RÕ SỐNG CHẾT! Nhiếp Nhiên cảm thấy vai mình đau nhức, cô bị sức lực mạnh bạo kia ép không thể không lui về phía sau.
Nhưng cô vốn ở bên cạnh vách đá, mới lùi một chút về phía sau đã đến bờ nguy hiểm.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lý Tông Dũng đứng ở đó, cây súng trong tay vẫn còn nhắm vào mình.
Ánh mắt ông ta uy nghiêm mà nặng nề.
Môi ông ta mím lại thành một đường thẳng.
Mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ không tưởng tượng nổi, sau đó mắt tối sầm lại, ngay cả cái tay dán bên hông cũng rũ xuống.
Bị đẩy tới tình cảnh không còn đường để lui, cô giống như con bướm đứt cánh ngã từ trên vách đá xuống.
Mà lần này… không có ai tới cứu cô.
Cô cứ đón tiếng gió vù vù vang dội ngã thẳng xuống biển như vậy.
Tùm!
Giống như có vật nặng gì đó rơi xuống biển, vang lên âm thanh nặng nề.
Các binh lính bị biến cố bất ngờ này làm cho ngẩn ra rất lâu.
Cảnh vật lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng gió thổi qua.
Qua rất lâu sau, đội trưởng Lưu mới hoàn hồn lại: “Tiểu đoàn trưởng, anh…”
Nhưng Lý Tông Dũng giống như không nghe thấy, nói với đơn vị dự bị ở sau lưng: “Tất cả mọi người lập tức bắt toàn bộ đám cướp biển kia lại.”
Tiếng hô của ông ta khiến những tên cướp biển kia cũng bừng tỉnh.
Cô Diệp chết rồi?
Không phải chứ!
Vậy bọn chúng phải làm thế nào?
Lúc những tên đó không biết làm sao, Cửu Miêu lên tiếng, “Mau, mau rút lui!”
Lúc rời đi, cô ta lại nhìn về phía vách đá kia, khẽ cau mày lại, sau đó xoay người dẫn đám cướp biển kia nhanh chóng bỏ chạy vào trong bụi cây.
Đám người kia không có Nhiếp Nhiên dẫn đầu, giống như cái nhà mất đi cột chống, trong nháy mắt đã tan tác, lúc chạy trốn ngay cả Nhiếp Thành Thắng cũng không dẫn theo. Nhưng rất đáng tiếc, cho dù như vậy, sau khi bị người của đơn vị dự bị truy kích không bao lâu, đám cướp biển về cơ bản đều bị bắt hết.
Còn Cửu Miêu, lúc chạy trốn cô ta rất thông minh tìm một cái hốc cây rất kín đáo trốn vào, thành tên cướp biển duy nhất thành công tránh được những người kia.
Hành động ban đầu vốn là cứu viện Nhiếp Thành Thắng.
Bây giờ cướp biển bị bắt, thủ lĩnh cướp biển rơi vào dòng chảy ngầm chết rồi, Nhiếp Thành Thắng cũng bình an trở về, các binh lính kia cũng chỉ là bị thương nhẹ, không có vấn đề gì.
Hành động lần này cũng coi là viên mãn.
Bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc rồi quay về thuyền.
Mà Lý Tông Dũng sau khi lên thuyền thì không kịp cho mình thời gian nghỉ ngơi, nói với tham mưu trưởng là mình phải rời đi.
Tham mưu trưởng kinh ngạc đứng lên, hỏi: “Rời đi?”
Lý Tông Dũng cười nói: “Đúng vậy, chuyện ở đây đã giải quyết xong hết rồi, bây giờ Sư đoàn trưởng Nhiếp đã vào bệnh viện, mà những tên cướp biển kia về cơ bản cũng đã diệt sạch, cho nên tôi cảm thấy không còn chuyện gì nữa, không bằng hôm nay đi máy bay trực thăng về đơn vị.”
Tham mưu trưởng nhíu mày, “Nói thì nói thế, nhưng đi thế này đúng là vội quá rồi.”
Lý Tông Dũng đã sớm suy nghĩ xong lý do, lập tức nói: “Bởi vì trong đơn vị còn có một số chuyện phải xử lý, cộng thêm những binh lính của đơn vị dự bị vừa mới sát hạch xong, có một số người bị thương, tôi muốn đi xem sao, cho nên không định ở lại thêm.”
Tham mưu trưởng nghe thấy ông ta còn có việc, lại còn đến đây tiêu diệt cướp biển như vậy, trong lòng càng cảm kích hơn, cũng không cố giữ ông ta lại nữa.
“Vậy những binh lính của anh thì sao? Hôm nay cũng đi à?”
Lý Tông Dũng lắc đầu, “Không cần, bọn họ không cần gấp như vậy, về cùng đơn vị là được rồi.”
“Vậy được rồi, nếu Tiểu đoàn trưởng Lý còn có việc phải làm thì tôi sẽ không giữ lại nữa. Tóm lại lần này cảm ơn anh nhiều.” Tham mưu trưởng cảm kích nói một lần nữa.
Lý Tông Dũng xua tay cười, “Lần này đội trưởng Lưu giúp sức lớn, tôi chỉ tiện tay thôi. Anh muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu ta đi.”
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa, Lý Tông Dũng không trì hoãn thêm, lập tức cáo từ.
Lúc ông đi vô cùng vội vàng, ném hết toàn bộ đội ngũ cho người của Quân khu 2 và đội thủy quân lục chiến. Chương 1547.3BẮN CHẾT? KHÔNG RÕ SỐNG CHẾT! Một sĩ quan ngay cả lính của mình cũng có thể bỏ lại đi ngay lập tức, chuyện này làm cho những người trên thuyền không nhịn được nhỏ tiếng thảo luận.
“Các cậu nói xem, Tiểu đoàn trưởng Lý thật là kỳ lạ, chuyện vừa mới giải quyết xong đã đi trước.” Một binh lính cũ nhân thời gian hoạt động tự do sau khi kết thúc hành động, tùy ý ngồi ở trên boong tàu, hứng gió biển nói chuyện với đám người bên cạnh.
Một người bên cạnh trả lời: “Chắc là có chuyện gì đó.”
“Vậy thì lại càng kỳ lạ, lúc đầu sống chết muốn đi cùng, nói cái gì mà hỗ trợ, kết quả cuối cùng lại chạy đi vội vàng như vậy.”
“Trong đơn vị có việc đột ngột cũng rất bình thường, dù sao ngài ấy cũng là tiểu đoàn trưởng, rất bận rộn.”
“Nhưng có bận rộn thế nào cũng nên dẫn binh lính của mình đi cùng, bỏ lại ở đây thì tiếp theo phải làm thế nào?”
“Cho xin đi, người của đơn vị dự bị đâu phải là trẻ con, chẳng lẽ ngay cả đường về đơn vị cũng không biết à?”
Mọi người lập tức khẽ cười ra tiếng.
Màn đêm yên tĩnh, gió biển vù vù, bầu không khí trên boong tàu sau khi hành động kết thúc rất vui vẻ.
Nhưng chỉ có một chỗ trên khoang thuyền là mang bầu không khí nặng nề. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Người lớp 6 ngồi ở bên trong, không nói tiếng nào.
Không biết qua bao lâu sau, Hà Giai Ngọc giống như vẫn không thể chấp nhận sự thật, lẩm bẩm hỏi Thi Sảnh ở bên cạnh, “Cô ta chết thật rồi à? Liệu rơi xuống biển rồi có bơi đi được không?”
Mặc dù mình ngồi ở cạnh vách đá, chính mắt nhìn thấy cảnh cô rơi xuống biển, nhưng cô ta vẫn không có cách nào chấp nhận hiện thực.
Thi Sảnh giải thích với cô ta lần thứ sáu: “Không thể nào, chỗ cô ta rơi xuống có dòng chảy ngầm, không thể nào vượt qua được.”
Câu nói kia lại cắt đứt khao khát cuối cùng của Hà Giai Ngọc một lần nữa.
Cô ta cúi thấp đầu, vẻ mặt ảo não, “Cô ta là vì cứu tôi nên mới…” Dừng lại mấy giây, cô ta lại lập tức hỏi: “Các cậu nói xem, tại sao cô ta phải cứu tôi?”
“Không biết.”
Mọi người đều lắc đầu.
Đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu tại sao nữ cướp biển đó lại liều mạng cứu Hà Giai Ngọc như vậy.
Trong lòng Hà Giai Ngọc phiền não tới cực điểm, “Nếu như cô ta không cứu tôi mà bị tiểu đoàn trưởng bắn chết như vậy thì tôi cũng chấp nhận. Nhưng mà… cô ta là vì cứu tôi, mới không để ý nên bị bắn chết.”
Nghiêm Hoài Vũ thấy cô ta bế tắc như vậy, hiếm khi không cãi nhau mà khuyên nhủ: “Không có gì để phiền não cả, cho dù bây giờ cô ta không chết thì đến khi bị bắt lại cũng phải chết.”
Hà Giai Ngọc trợn mắt nhìn anh ta, “Dĩ nhiên tôi biết cô ta bị bắt chắc chắn không phải ngồi tù thì là chết. Nhưng mà cô ta đã cứu tôi, cô ta bỏ lại con tin để cứu tôi!”
“Nếu như lúc ấy cô ta không giơ tay ra thì tôi đã chết rồi, bây giờ tôi chính là một cỗ thi thể! Bây giờ cô ta vì cứu tôi mà lại thành một cỗ thi thể, còn không thể vớt lên được.”
Càng nói, trong lòng Hà Giai Ngọc càng thêm tiếc nuối, thương xót, bi thương.
Cô ta ngồi im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi lo lắng cho một tên cướp biển như vậy, có phải không đúng lắm không?”
Phương Lượng vỗ vai cô ta, bày tỏ mình đã hiểu, “Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, cho dù đứng ở phía đối lập, nhưng đối phương quên mình cứu cô, ơn cứu mạng này không thể nào xóa bỏ. Chỉ có thể nói cuối cùng cô gái này không xấu, nhưng vẫn đáng tiếc...”