Chương 415LÊN ĐƯỜNG - CHUYỆN BẤT NGỜ TRONG TOA TÀU (1) Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên đến trạm tàu hỏa một mình.
Thời tiết tháng mười hai rét căm căm, Nhiếp Nhiên mặc áo khoác lông vũ màu đen dài qua đầu gối, đeo một cái ba lô chậm rãi đi lại trong trạm tàu hỏa.
Bởi vì vẫn chưa đến tết cho nên trạm tàu hỏa không có nhiều người, cô nhìn thấy ngay Uông Tư Minh mặc một chiếc áo bành tô dài đang không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn xung quanh.
Không lâu sau, khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong đám người, anh ta cau mày đi tới, lạnh lùng nói: “Cô đến muộn ba phút.”
Nhiếp Nhiên nhìn sắc mặt anh ta, lại nghĩ đến cái người mở miệng là gọi em Nhiên hôm ở nhà họ Uông, không thể không cảm thán cái tên này đúng là giỏi thay đổi.
“Anh cũng có thể lựa chọn không đợi tôi mà đi trước.” Nhiếp Nhiên nhún vai, sau đó quay người đi đến trạm tàu hỏa.
Uông Tư Minh đi ngay theo cô, “Nếu đã đồng ý rồi thì tôi nhất định sẽ làm được.”
Mặc dù anh ta không thích cô gái giở thủ đoạn với người nhà mình như cô, nhưng nếu đã đồng ý với chú Nhiên rồi thì anh ta phải làm được.
Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt không kiên nhẫn và khó hiểu nhìn anh ta, “Vậy anh còn ở đây phí lời làm gì?”
“...”
Uông Tư Minh cạn lời.
Ý của anh ta không phải là vì mình hứa hẹn mà trở thành cái cớ cho cô đến muộn!
Là quân nhân, khái niệm thời gian phải vô cùng quan trọng mới đúng!
Hai người kiểm vé, dựa theo chỗ ngồi trên vé tàu tìm được vị trí của mình, trùng hợp là hai người lại ngồi cùng một hàng.
Nhiếp Nhiên vốn dĩ muốn yên tĩnh cả đường, xem ra sẽ bị phá hỏng rồi.
Mười phút sau, còi tàu hỏa vang lên mấy tiếng, cuối cùng cũng lăn bánh.
“Nghe nói em trai cô vì chuyện lần trước đẩy cô mà bị đưa đến trường quân đội rồi?” Uông Tư Minh đột nhiên hỏi.
Nhiếp Nhiên đang nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, không buồn mở mắt ra, thờ ơ nói: “Tin tức thật nhạy bén, không phải anh nói không quan tâm đến việc nhà chúng tôi sao?”
“Cô còn nhỏ như vậy mà thật tuyệt tình, với em trai mình mà cũng ra tay được.”
Uông Tư Minh không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại ghét Nhiếp Dập như vậy, ghét đến nỗi ra tay với một đứa bé mới mười hai tuổi, cho dù không phải ruột thịt thì cũng không cần phải như vậy.
“Không phải là em trai ruột, sao mà không ra tay được?” Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt trả lời, câu nói hời hợt này làm ấn tượng của Uông Tư Minh với cô tụt xuống đến cực điểm.
Anh ta châm biếm: “... Không biết nếu bà Nhiếp nghe thấy lời này thì sẽ có cảm tưởng thế nào?”
“Tôi nghĩ bà ta đã không còn sức mà cảm tưởng nữa rồi.” WebTru yenOn linez . com Uông Tư Minh ngẩn ra, sau đó nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bà Nhiếp được xe cấp cứu đưa đi, nghe nói đến bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, có lẽ là bệnh tình rất nghiêm trọng.
Bây giờ con trai ruột lại bị Nhiếp Nhiên đuổi đi, chú Nhiếp thì thường xuyên bận rộn trong đơn vị, bên cạnh ngay cả một người thân cũng không có, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.
Nghĩ đến tình cảnh thê lương đó, Uông Tư Minh ghét cô đến mức đỉnh điểm.
Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm, vừa rồi Uông Tư Minh ngầm châm chọc cô, cô nghe thấy hết, chỉ là lười giải thích. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô không có hứng giải thích với một người xa lạ, dứt khoát dùng giấc ngủ để ngăn chặn cuộc đối thoại giữa bọn họ.