An Viễn Đạo gõ cửa mấy lần, không thấy bên trong có động tĩnh gì, anh ta hừ mũi nói: “Thôi đi, toàn mùi thịt thỏ, giả vờ cái gì!”
Quả nhiên, trong phòng nhanh chóng sáng đèn, cửa được mở ra, Nhiếp Nhiên bĩu môi, “Anh ta bán đứng tôi nhanh đấy.”
“Cô chạy đến cái chỗ này để tiện buổi tối nướng thịt ăn à?”
“Cái gì gọi là tôi chạy tới nơi này, rõ ràng là lính của mọi người làm hại tôi bị đày đến đây.”
“Nếu cô không muốn làm thì ai có thể ép cô.” An Viễn Đạo tức giận trừng cô.
“Nói như anh rất hiểu tôi ấy. Nếu như không phải là đến phạt tôi thì tôi đi ngủ đây.”
Nói xong cô định đóng cửa lại thì An Viễn Đạo chen chân vào, giọng anh ta nghiêm túc hơn mấy phần, “Nhiếp Nhiên, tôi không cần biết cô đang tính toán cái gì trong lòng, nhưng đừng có giở trò gì trong lần tác chiến này.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày cười, “Bây giờ ngay cả dao thái rau tôi cũng không sờ được đến thì còn có thể giở trò gì?”
An Viễn Đạo thấy cô bày ra vẻ vô tội, lại không bắt được sơ hở của cô nên chỉ có thể oán hận nói: “Tốt nhất là như vậy.”