“Người đông cũng không đánh lại bọn chúng đã quen thuộc địa hình, giết các anh cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi. Chờ một bên đi.” Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Sau khi đuổi anh ta đi, cô từ từ đứng dậy lùi về phía sau.
Dương Thụ thấy cô định rời đi, nhỏ tiếng hỏi: “Cô định làm gì?”
“Ở lại đây không được động đậy.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhắn nhủ xong, lặng lẽ lẩn vào trong màn sương dày đặc.
Cô giảm thấp hơi thở của mình, dường như không hề có tiếng bước chân, đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn mục tiêu phía trước càng lúc càng gần.
Con dao quân dụng nắm trong tay phát ra ánh sáng sắc lạnh, ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương.
Cô thấy đám người kia đang nhìn về phía trước không động đậy, rất hiển nhiên ai nấy đều đang kích động chờ đợi để tấn công trí mạng khi lính khu Quân 2 tới, nhưng lại không hề biết đạo lý bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn.
Nhiếp Nhiên chậm rãi tiếp cận rồi bất ngờ tập kích, không chế, cứa cổ tên cướp biển làm hắn chết không kịp lên tiếng.
Sau đó cô lại tiếp tục lẩn vào sương mù, chuẩn bị cho lần tập kích tiếp theo.
Tiếng gió trong núi thổi qua, sương mù càng lúc càng dày đặc.
Nhiếp Nhiên đi đi lại lại trong chỗ đám người này ẩn nấp, lúc con dao quân dụng lóe lên ánh sáng lạnh cũng là lúc mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra.
Nhưng tên đại ca cướp biển kia đều không phát hiện ra điều gì, trong đầu hắn chỉ toàn là những việc như làm thế nào tóm được đám lính kia, sau đó về lĩnh công, đòi lão đại thưởng, đồng thời thành công lên làm thủ lĩnh...
Hắn ra sức tưởng tượng thì Nhiếp Nhiên lại ra sức giết.
Dưới tay cô, đám cướp biển bị tiêu diệt sạch sẽ, không hề phát ra một tiếng động.
Trong núi dường như thêm phần yên tĩnh, tiếng thở của đám cướp biển đã không còn nữa, chỉ nghe thấy có âm thanh rất nhỏ trườn bò chầm chậm trong nước, đè lên lá khô.
Tên cướp biển cuối cùng còn lại vẫn yên lặng trốn trong lùm cây. Hắn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ở phía xa mỗi lúc một gần. Lúc bóng dáng của đám lính kia dao động trong màn sương, hắn lập tức nhảy từ trong bụi cỏ ra, nhìn về phía các anh em mà hắn tưởng vẫn còn sống của mình nói: “Các anh em, xông lên giết!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sau đó, tiếng gào của hắn không có lời đáp, còn đám lính kia bị kinh động, ai nấy đều phản ứng cực nhanh, cầm súng chĩa về phía hắn.