TIẾN THẲNG TỚI HANG Ổ - MÀY LÀ KẺ NẰM VÙNG (4) Lúc này, khu vực kia vẫn rất yên tĩnh, hiển nhiên là đội dự bị vẫn chưa phát động tấn công, cô hoàn toàn có thể tiến vào, chờ cho hai bên giao chiến sẽ đục nước béo cò cứu người ra, hơn nữa còn phá hủy luôn sào huyệt của đám cướp biển này.
Khoảng cách từ phía Tây sang phía Bắc không quá xa, hẳn là có thể tới kịp thời.
Sau khi Nhiếp Nhiên âm thầm tính toán một hồi, đôi mắt lạnh như băng nhìn lướt qua người bên cạnh, “Mày không lừa tao đấy chứ?”
Tên cướp biển như bị giật mình, ra sức lắc đầu: “Không, không đâu... Tôi không lừa cô.”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Có lẽ mày nói thật, nhưng tao vẫn không tin mày được.”
Người nọ vừa nghe thấy thế thì choáng váng, thậm chí còn giơ tay lên thề thốt: “Tôi thề tôi nói thật, tôi không nói dối cô đâu, tôi thề đấy! Nếu tôi lừa cô thì tôi sẽ không được chết tử tế!”
Đáng tiếc lời thề đó chẳng có tác dụng gì với Nhiếp Nhiên cả, cô lạnh lùng lắc đầu: “Mày thề cũng vô dụng thôi.”
Tên cướp biển sợ hãi tưởng cô định giết mình thì không khỏi van xin: “Không, đừng mà... Tôi van xin cô... Đừng mà... Tôi... Hự...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thân hình Nhiếp Nhiên lập tức nhoáng lên, cô lắc mình nhanh chóng chạy về phía cửa hông ở phía Bắc.
...
Mà cùng lúc đó, ở bên trong căn cứ, thủ lĩnh đám cướp biển là Phó lão đại đang cao hứng nâng cốc chúc mừng với đồng bọn mà mình sắp hợp tác.
“Xin ngài Hoắc cứ yên tâm, không ai dám động tới địa bàn của Phó lão đại tôi đâu, cậu đặt kho vũ khí ở chỗ tôi thì cứ yên tâm một trăm phần trăm.” Phó lão đại vỗ ngực cam đoan.
“Có câu này của Phó lão đại, tôi yên tâm rồi.” Người ngồi ở đối diện Phó lão đại chính là Hoắc Hoành. Anh khẽ nở nụ cười, vẫn cầm chén rượu trong tay, lạnh lùng nhìn Phó lão đại uống hết chén rượu.
Sau khi uống xong, Phó lão đại lau miệng sảng khoái: “Sướng thật!”
Sau đó liền ra lệnh cho đàn em ở bên cạnh: “Nào nào nào, mang rượu ra đây, hôm nay là ngày vui, tao phải cùng ngài Hoắc đây không say không về.”
Khi tầm mắt hắn liếc đến tay Hoắc Hoành mới phát hiện ra anh không uống giọt rượu nào thì không khỏi nhíu mày, không hờn giận nói: “Ơ kìa, sao ngài Hoắc lại không uống thế? Nào nào, hôm nay chúng ta phải không say không về chứ!”
Nói xong, hắn lại làm bộ tới rót rượu.
Hoắc Hoành chỉ cười đáp: “Tôi đang cảm thấy rượu này của Phó lão đại rất thơm, rất dễ ngửi.”
“Ha ha ha ha, ngài Hoắc đúng là rất tinh ý đấy. Đây là rượu mấy tháng trước lúc rời bến tôi cướp được trên một con thuyền buôn.”
“Thì ra là thế, Phó lão đại lợi hại thật đấy.” Hoắc Hoành không ngừng khen ngợi, nhưng vẫn cứ không uống rượu.
Phó lão đại đầu óc đơn giản nào biết đâu rằng anh đang cố ý di dời đề tài, nhất thời phá lên cười: “Ha ha ha, đương nhiên rồi, chứ không ngài Hoắc cũng sẽ không tới chỗ tôi để đặt kho vũ khí mà.”
Hai người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét ầm ĩ từ xa tới gần của một tên đàn em: “Không hay rồi, không hay rồi, lão đại ơi, xảy ra chuyện rồi!”
Tay vốn đang định nâng chén lên của Hoắc Hoành liền khựng lại, sau đó anh đặt cái chén xuống bàn.
Phó lão đại bị cắt ngang lập tức không vui: “Có chuyện gì? Không thấy tao đang có khách à? Có biết quy củ là gì không hả?”
Người nọ vừa vào cửa đã thở hồng hộc nói: “Bên ngoài... bên ngoài có quân lính bắn về phía chúng ta!”
“Cái gì? Bên ngoài có quân nhân ư?” Phó lão đại bị tin tức này dọa cho kinh hãi tới mức đứt phắt dậy, trợn tròn mắt hỏi: “Mày có chắc là quân nhân không?”
“Đúng, đúng mà! Đã bắn bị thương mấy người anh em của chúng ta rồi.” Tên đàn em kia lo lắng: “Lão đại, giờ chúng ta phải làm sao đây? Có cần chạy trốn không?”
“Trốn cái đ* gì chứ? Mẹ kiếp, bọn chúng có bao nhiêu người tới?” Phó lão đại hùng hổ hỏi.
Nơi này chuẩn bị xây dựng kho vũ khí rồi, miếng thịt béo ngậy tới tay mà còn bị đám quân đội tới cắt đường kiếm tiền của hắn, đúng là muốn chết!
Tên đàn em cẩn thận nhớ lại, đáp: “Không biết ạ, có cảm giác là rất ít, bởi vì tiếng súng không dày lắm.”
“Không dày ư? Thế thì dẫn đám anh em ra ngoài xem thật giả như thế nào đi.” Phó lão đại vội vàng ra lệnh.
Nếu có thể đánh đuổi đám quân nhân kia, nói không chừng còn ghi được một điểm với Hoắc Hoành nữa, Phó lão đại âm thầm nghĩ.
Tên đàn em nhận lệnh lập tức chạy vọt ra ngoài. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Phó lão đại ở trong phòng cũng chẳng còn tâm tình nào uống rượu nữa, thậm chí còn bắt đầu nôn nóng bất an đi qua đi lại trong phòng.
“Hoắc tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lúc này, A Hổ đứng bên cạnh Hoắc Hoành nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có cần lập tức rút lui không?”
Hoắc Hoành ngồi yên tại chỗ, thần sắc lạnh nhạt, trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn Phó lão đại.
Một lát sau, anh mới mở miệng đáp: “Phó lão đại, anh thế này cũng không giải quyết được gì đâu, cứ ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Phó lão đại cáu kỉnh phất tay: “Bỏ đi. Sao lúc này tôi còn có thể ngồi yên được chứ, cậu cứ ngồi đi.”
Qua chừng nửa tiếng sau, tên đàn em kia ôm cánh tay bị thương của mình thất tha thất thểu chạy vào, “Không xong rồi, lão đại, bên ngoài có thêm binh sĩ tới, chúng ta không chống đỡ nổi nữa.”
Sau khi Phó lão đại nghe thấy thế thì kinh hãi nhảy dựng lên: “Cái gì? Lại có một đám tới nữa ư, sao bên quân đội lại tự nhiên đánh chúng ta chứ?”
Tại sao vào lúc quan trọng này lại tới tấn công bọn họ chứ?
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào.
“Không biết ạ, mấy hôm nay chúng ta cũng không ra ngoài hoạt động, vẫn chuyên tâm với vụ làm kho vũ khí, không hề trêu chọc gì tới bên quân đội cả.” Máu không ngừng tuôn ra qua kẽ hở năm ngón tay của người kia, hắn yếu ớt đáp.
Phó lão đại nhíu mày thật sâu, kho vũ khí...
Đúng thế, bọn họ vẫn luôn tập trung làm kho vũ khí, không hề đụng độ với bên quân đội, theo lí mà nói thì đám lính kia sẽ không tới tấn công bọn họ mới đúng chứ.
Hắn suy nghĩ phức tạp trong lòng rất lâu, trong lúc vô tình lại liếc nhìn Hoắc Hoành vẫn ngồi bình tĩnh ở bên cạnh.
Nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng.
“Là mày đúng không?”
Hoắc Hoành bị hắn nhắc tới thì hơi ngước mắt lên, thấu kính lóe lên ánh sáng lạnh: “Phó lão đại nói thế là có ý gì?”