Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 974



GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (1)
Nhiếp Nhiên lẻn được vào trong căn cứ, mục đích ban đầu là muốn cứu dân đảo, kết quả chẳng tìm được ai mà lại gặp được Hoắc Hoành đã lâu rồi không gặp.

Cô nhíu mày hỏi lại: “Tôi cũng muốn biết, sao anh lại ở trong này?”

Người này không ở thành phố A sắm vai nằm vùng đi, tới đây làm gì chứ? Không phải là bị cướp biển bắt tới đây đấy chứ?

Trong đôi mắt dịu dàng của Hoắc Hoành tràn đầy sự vui sướng, ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên, “Bàn bạc một chút chuyện làm ăn.”

Bao lâu rồi anh chưa gặp cô nhỉ? Hình như đã mấy tháng rồi.

Cảnh tượng ngày đó bọn họ cùng ôm bom đồng sinh cộng tử còn hiện rõ trước mắt, giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.

Anh lặng lẽ cảm thán trong lòng, Nhiếp Nhiên thì lạnh lùng cười nhạo: “Anh bàn bạc làm ăn trong nhà giam à?”

Hoắc Hoành tỏ vẻ gật gù hài lòng, “Đúng thế, đây là đãi ngộ dành cho khách quý của cướp biển đấy.”

Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, cô thốt lên theo bản năng: “Vết thương của anh không sao chứ?”

Tuy lúc trước cô đã giải phẫu cho anh rồi, nhưng cuộc giải phẫu đó quá đơn sơ, cũng rất có khả năng mảnh đạn vẫn còn sót lại trên vai anh, gây ra mưng mủ và nhiễm trùng.

Hoắc Hoành nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của cô thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Không ngờ cô gái nhỏ này vẫn còn nhớ vết thương của anh!

Tuy trong giọng nói không có nhiều lo lắng, nhưng tốt xấu gì vẫn là một câu hỏi thăm, xem ra mình cũng có một chút trọng lượng ở trong lòng cô.

“Không sao đâu, bị thương nhẹ thôi mà.” Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói tràn ngập sự thản nhiên.

Nhưng nếu A Hổ ở cách vách mà nghe được thì chắc chắn sẽ tức giận nhảy dựng lên.

Tối hôm đó khi anh ta tới đón, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhị thiếu, đi đường thì lảo đảo, sau đó vào xe rồi mới phát hiện cả người anh dính đầy máu, áo sơ mi trắng cũng đã bị nhuộm đỏ sẫm.

Anh ta lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Hoắc Hoành, lập tức sắp xếp phẫu thuật.

Phẫu thuật suốt sáu tiếng đồng hồ, có vài mảnh đạn nhỏ đã găm cả vào xương, khiến xương gãy vô cùng nghiêm trọng, vì thế phải ở nhà nghỉ ngơi suốt hai tháng. Cũng chính nhờ hai tháng quý giá này, Hoắc Chử đã hốt gọn Hoắc thị, trở thành Hoắc tổng danh chính ngôn thuận.

Có thể nói, một phát súng này đã đánh cho Hoắc Hoành trở lại vị trí ban đầu.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại không hề biết gì về những việc này.

“Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Nhiên thấy tinh thần anh tỉnh táo, có vẻ như đã khôi phục tốt nên cũng yên tâm hơn. Tuy nhiên phần nhân tình đó, cô biết là cô vẫn còn nợ anh.

“Em không cần cảm thấy nợ tôi, lúc đó là tôi làm liên lụy tới em, thậm chí sau đó em còn cứu tôi, chắn một súng cho em là chuyện tôi nên làm thôi.” Dường như Hoắc Hoành nhìn thấu ý nghĩ của cô, cười một cách thản nhiên.

Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Cho dù tôi không cứu anh, tôi nghĩ anh vẫn có cách thôi.” w●ebtruy●enonlin●e●com