Như Ý hơi sững sờ, hình như cái tên này rất thích hợp với cô.
Cô là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã gia nhập trại huấn luyện, chấp nhận chế độ huấn luyện đặc biệt như địa ngục, cô chỉ có cái tên là Như Ý chứ chưa từng có họ.
Trác Lỗi thấy vẻ mặt lãnh đạm của cô, thức thời nói: "Như Ý, muội hãy nghỉ ngơi cho tốt, tứ ca đi ra ngoài trước. Chờ qua hai ngày nữa sức khỏe của muội khá hơn một chút, Tứ ca sẽ đưa muội ra ngoài chơi."
"Ra ngoài chơi?" Như Ý hơi động lòng.
Cô cũng thật ra cũng không muốn đi ra ngoài chơi, chỉ là cô nghĩ nếu có thể đi ra ngoài tận mắt chứng kiến và tiếp xúc với thế giới bên ngoài cô mới có thể hiểu rõ thế giới này hơn.
Như Ý nói: "Tứ ca, thật ra sức khỏe của muội đã đỡ hơn nhiều rồi."
Trác Lỗi cười nói: "Muội đừng sốt ruột. Cứ nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi. Muội nói trước đây muội sống trong vùng núi hẻo lánh, thưa thớt bóng người, nên ngôn ngữ có phần bị cản trở. Vậy nên hai ngày này muội nghỉ ngơi nhiều một chút, giao tiếp với người khác nhiều một chút thì cản trở này tự nhiên sẽ biến mất thôi. Nếu như muội cảm thấy cần thiết Tứ ca có thể mời một vị tiên sinh về dạy muội."
Như Ý nói: "Cảm ơn Tứ ca, chuyện này thực ra cũng không cần."
Cô cũng rất có thiên phú ngôn ngữ. Trên căn bản đã không còn cản trở về giao tiếp, chỉ là vừa học nên số lượng từ cô biết còn ít, vì vậy cô hơi cảm thấy xa lạ mà thôi.
Trác Lỗi cười thật thà nói: "Như Ý ngốc! Ta là ca ca của muội. Hai huynh muội chúng ta đã không gặp nhiều năm, đương nhiên Tứ ca phải đối xử tốt với muội bù đắp lại những năm qua muội đã chịu cực khổ. Muội nói cảm ơn ta vậy không phải là quá khách sáo xem ta như người ngoài sao?"
Như Ý nói: "Vậy sau này Như Ý sẽ không nói cảm ơn nữa."
Trác Lỗi nói: "Vậy là được rồi! Ha ha. Trong phủ còn có rất nhiều việc bận, Tứ ca không quấy rầy muội nghỉ ngơi. Trong hai ngày này muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, qua hai ngày nữa muội sẽ bận rộn đấy."
Như Ý hỏi: "Ca ca bận gì vậy?"
Trác Lỗi thần bí cười nói: "Bí mật! Đến lúc đó tự nhiên muội sẽ biết. Muội thông minh như vậy, chắc chắn... Ha ha, Tứ ca đi đây, hai ngày nữa ta sẽ đến thăm muội."
Trác Lỗi mới vừa đi tới ngưỡng cửa đã chạm mặt Kiều phu nhân đang đi tới.
Kiều phu nhân là tiểu thiếp của Trác Công Quý, tuy rằng sau khi chính thất Mẫn phu nhân chết rồi bà ta mới được nâng lên làm chính thê, nhưng vì xuất thân bần hàn, địa vị thấp kém nên cho dù đã lên làm chính thất nhưng bà ta vẫn hoàn toàn không có chút địa vị nào ở Trác phủ, không có được sự kính trọng của bất cứ người nào. Thậm chí bình thường còn phải làm một số việc của người làm.
"Chào Kiều phu nhân."
Trác Lỗi chủ động chào hỏi, hắn là người duy nhất trong phủ không chê Kiều phu nhân xuất thân thấp hèn.
"Chào Tứ công tử."
Tuy Kiều phu nhân là kế mẫu, thế nhưng luận thân phận Trác Lỗi là chủ, bà ta là phó, đương nhiên phải hành lễ với Trác Lỗi.
"Phu nhân lại đến thăm Như Ý sao?"
"Đúng vậy."
"Phu nhân thật có lòng. Mấy ngày nay sợ rằng ta quá bận không có thời gian đến thăm muội ấy, làm phiền phu nhân quan tâm Như Ý nhiều hơn nữa. Muội ấy vẫn chưa thích ứng được với hoàn cảnh ở nơi này đâu."
"Vâng, Tứ công tử."
Trác Lỗi dặn dò vài câu sau đó vội vã rời đi.
Kiều phu nhân là một nữ nhân rất thành thật, hiền hòa, nữ nhân bình thường đến khoảng bốn mươi tuổi da mặt sẽ trở nên xấu xí, nhưng bà ta vẫn giữ được hai ba phần tư sắc, có thể đoán được lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân.
"Tiểu thư." Kiều phu nhân đi vào.
"Phu nhân cứ ngồi đi, ở chỗ này của ta không cần giữ lễ tiết."
Như Ý học theo Trác Lỗi gọi phu nhân. Nàng rất thắc mắc tại sao ở trong thế giới này kế mẫu gặp con cái của vợ trước lại phải hành lễ?
"Dạ, tiểu thư. Tiểu thư, hai ngày nay khẩu vị của tiểu thư có tốt không? Ta thấy thức ăn nhà bếp đưa đến tiểu thư đều không động đến đấy."