Trong sòng bài không phải nhiều, vài sạp bài sơ sài, cách thức chơi chỉ là mấy cái đơn giản như xúc xắc, cá tôm cua, hồng vàng xanh.
Như Ý lập tức không còn chút hứng thú nào.
Trác Lỗi đuổi theo nàng, kéo tay Như Ý khỏi đám đông.
“Như Ý, nơi này không phù hợp với muội đâu.”
“Tứ ca, đã đến đây rồi, huynh cứ đánh vài ván đi, muội sẽ giữ bí mật cho huynh.”
“Không được, không được.”
“Huynh sợ cái gì? Hai hạ nhân cũng không dám nói, nếu như họ dám nói, muội sẽ thay huynh dạy dỗ họ! Chỉ đánh vài ván thôi.”
Như Ý biết Trác Lỗi thật ra vẫn chỉ là thiếu niên, thích đánh bạc là bản tính trời sinh, chỉ là phải bán mạng làm việc cho Trác gia nên huynh ấy mới hy sinh cuộc sống của riêng mình, cũng từ bỏ sở thích của bản thân.
“Ôi, xem ai đến đây? Hiếm thấy hiếm thấy nha! Tứ công tử Trác gia đến rồi.”
Đột nhiên khoảng 5, 6 người xông ra, công tử đứng đầu ăn mặc gấm vóc ngọc đeo đầy người, mặt mũi bóng loáng, điển hình của một công tử danh môn đời thứ hai. Nhìn dáng vẻ của hắn ta, đằng sau còn dẫn theo 5,6 tên thuộc hạ cường tráng, thân phận chắc chắn rất cao quý.
“Như Ý, chúng ta đi.”
Trác Lỗi nhìn thấy họ, sắc mặt trầm xuống, kéo Như Ý đi.
“Chặn họ lại!”
Tên công tử mặt hoa da phấn hạ lệnh, đám người phía sau lập tức xông lên chặn Trác Lỗi và Như Ý lại.
“Đường Bắc Huy, ngươi muốn làm gì?” Trác Lỗi hạ thấp thanh âm.
“Tứ công tử Trác gia, sao nhìn thấy bổn công tử lại chạy trốn như chuột thế? Lẽ nào bổn công tử sẽ ăn ngươi sao?” Người thiếu niên tên Đường Bắc Huy đó thái độ xem nhẹ khinh thường, hoàn toàn không để Trác Lỗi vào trong mắt.
“Chúng ta đi.” Trác Lỗi kéo tay Như Ý.
“Nào, đừng đi chứ! Nếu đã có nhã hứng đi vào rồi, vậy thì chơi vài ván với bổn công tử thế nào?” Đường Bắc Huy cứ bám lấy không buông.
“Ngươi tìm người khác đi.”
“Trác Lỗi, từ lúc nào ngươi trở nên nhỏ mọn như vậy? Mấy ca ca của người đều có mị lực hơn người nhiều! Ồ, hóa ra bên cạnh còn có một tiểu mỹ nhân, Trác Lỗi, cũng không giới thiệu với huynh đệ sao?”
“Đường Bắc Huy! Người đừng quá đáng!”Trác Lỗi khàn giọng.
“Quá đáng thì sao? Người muốn thế nào? Kinh thành có ai không biết Trác tứ nhà ngươi là tên phế vật? Hôm nay đụng vải bổn công tử xem như là người xui xẻo!”
“Như Ý, chúng ta đi.”
Sắc mắt của Trác Lỗi cứng rắn, nhưng lộ rõ hảo hán không để tâm đến món no trước mắt, không phục cũng chỉ có thể nhịn.
Như Ý ngược lại có chút không hiểu.
Phủ Trác vương lớn mạnh trong kinh thành như vậy, tên Đường Bắc Huy này rốt cuộc là người như thế nào? Lại dám đắc tội với Trác Lỗi? Tuy rằng Trác Lỗi không biết võ công, nhưng dù sao cũng là tứ thiếu gia của phủ Trác vương.
“Trác tứ, ngươi muốn đi cứ đi, tiểu mỹ nhân này thì phải để lại chơi đùa cùng bổn thiếu gia… haha, da của tiểu mỹ nhân thật trắng trẻo mịn màng nha! Haha!”
Đường Bắc Huy cười dâm ô.
“Đường Bắc Huy, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng! Người có thể bắt nạt ta, nhưng tuyệt đối không được đụng vào muội muội ta!”
Trác Lỗi không nhịn được tức giận.
Bản thân hắn nhận bao nhiêu nhục nhã cũng được, nhưng tuyệt đối không được bắt nạt muội muội hắn!
“Tứ ca, huynh đừng tức giận. Vị công tử này tướng mạo tuấn tú nho nhã, cùng hắn chơi đùa một chút cũng đâu có hề gì?” Như Ý đột nhiên cười nhẹ, ánh mắt trong veo trong phút chốc lộ ra một tia giảo hoạt.
Trác Lỗi kinh ngạc đáp: “Như Ý, sao muội lại…”
Đường Bắc Huy vui vẻ: “Haha, đây mới đúng chứ! Trác tứ, ngươi còn không bằng một nữ nhân! Ngươi phải biết bổn thiếu gia còn mạnh hơn Trác gia các người nhiều!”
Như Ý cười đáp: “Công tử, người muốn chơi thế nào?”
Ánh mắt dâm ô của Đường Bắc Huy lướt qua lướt lại trên thân thể nàng, nước miếng đều chảy ra ngoài: “Haha! Mỹ nhân muốn chơi thế nào thì ta sẽ theo thế đó?”
Như Ý cười đáp: “Thật sao?”
Đường Bắc Huy giống như là bị hút hồn, mê đắm đáp lại: “Đương nhiên rồi! đương nhiên rồi! Bổn công tử sao có thể lừa nàng?”