Trác Vân Phong nói: “Như Ý? Nhưng muội ấy đã nói mình không phải là người của Trác Vương phủ, hơn nữa giờ Trác gia đang gặp đại nạn, muội ấy sẽ ra tay giúp đỡ sao?”
Trác Công Vinh mắng: “Tiểu tử này, cháu nói gì vậy? Như Ý là người vô tình vô nghĩa vậy sao? Nó nói mình không phải là người của Trác Vương phủ chỉ là không muốn liên lụy đến chúng ta. Nếu nó không có tình nghĩa thì hai chúng ta sao có thể ra ngoài chứ?”
Trác lão gia lên tiếng: “Hai đứa đừng cãi nhau nữa, Như Ý đứa trẻ này, cách nghĩ của nó rất đặc biệt. Nhưng ta có thể khẳng định, nó là người có tấm lòng lương thiện! Nếu chúng ta đến nhờ Như Ý, nó nhất định sẽ đồng ý, chỉ có con bé mới cứu được Trác Vương phủ chúng ta!”
Trác Công Vinh nói: “Phụ thân, người yên tâm, sau khi chúng con ra ngoài sẽ lập tức đến tìm Như Ý! Sau đó sẽ nghe theo lời chỉ huy của Như Ý, nghĩ cách cứu tất cả mọi người ra ngoài! Lần này, Trác Lão Tam sẽ không hồ đồ nữa!”
Trác lão gia gật đầu cười cười: “Con cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi! Sắp giống như các huynh trưởng của con rồi!”
Trác Công Vinh tiếp lời: “Phụ thân còn điều gì muốn dặn con không?”
“Chỉ có một chuyện!”
“Là gì vậy ạ?”
“Chuyển lời tới Như Ý! Nhất định phải nghĩ cách tìm ra mục đích thật sự của Hoàng thượng!”
Trác lão gia cuối cùng chỉ dặn dò một câu. Ông luôn cảm thấy, mọi việc không đơn giản như vẻ bề ngoài! Với trực giác của mình, ông suy đoán có một âm mưu to lớn và thần bí nào đó đang được tiến hành...
Trác Vương phủ có lẽ không phải là mục đích của âm mưu đó...
Mà mục tiêu còn lớn hơn nhiều so với Trác Vương phủ!
Nghĩ đến điều đó, ông lại cảm thấy có chút ớn lạnh!
Ông thực sự không đoán ra được rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra!
Hoàng thượng rốt cuộc đang làm gì?
Không thể đoán ra!
E rằng đây mãi mãi sẽ là một bí ẩn!
Mà người duy nhất có thể khám phá bí ẩn này, chính là...Như Ý!
Lúc Trác Công Vinh và Trác Vân Phong ra khỏi đại lao, hai thủ lĩnh của quân Thanh Long là Quách Hán và Tống Đạt đã dẫn theo hai mươi cao thủ đứng đợi ở bên ngoài.
“Cung nghênh Tam gia và Đại công tử!”
Quách An và những người khác đều quỳ xuống hành lễ tiếp đón.
Trác Công Vinh: “Tất cả mọi người đứng lên hết đi! Thời gian khó khăn này, cũng không cần câu nệ làm gì!”
Tất cả lúc này mới đứng dậy.
Quách An nói: “Thanh Long quân đoàn chúng tôi cả đời này đều sẽ đi theo Trác gia! Người của Trác Vương phủ chính là chủ nhân của chúng tôi, nô tài gặp chủ nhân, sao có thể không quỳ chứ?”
Trác Công Vinh: “Đừng nhắc tới chuyện chủ nhân đầy tớ nữa! Thanh Long quân đoàn là đội quân tinh nhuệ nhất của Trác Vương phủ, có sự giúp sức của mọi người, việc chấn hưng Trác gia sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!”
Tống Đạt lên tiếng: “Tam gia! Chúng ta bây giờ phải làm gì? Trực tiếp xông vào hoàng cung uy hiếp Hoàng đế hay cướp ngục cứu lão gia và những người khác?”
Trác Công Vinh trả lời: “Phụ thân đại nhân đã có lời dặn dò!”
Quách An và mọi người vội vàng hỏi: “Lão gia đã căn dặn những gì?”
Trác Công Vinh nói: “Phụ thân đại nhân dặn dò phải nghe theo sự sắp đặt của Như Ý, mọi người cứ về trước đi đã, đợi khi nào bọn ta liên lạc được với Như Ý, sẽ tập hợp mọi người sau.”
“Tiểu Cửu!”
“Cô ấy thật sự có cách cứu Trác Vương phủ sao?”
Trong lòng của Trác Công Vinh lần đầu tiên có cảm giác lo âu...
Trác Công Vinh tạm thời giải tán đội quân Thanh Long, chỉ giữ lại hai thủ lĩnh là Quách An và Tống Đạt, cả mấy người cùng về Trác Vương phủ bàn bạc kế sách.
Ba bốn ngày sau, Như Ý có cơ hội xuất cung, cô liền lập tức chạy đến Thanh Long bang.
Thời gian này tình hình trong kinh thành rất hỗn loạn, sau khi thế lực của phủ Thừa tướng bị diệt trừ, các thế lực xấu khác trong kinh thành thi nhau làm loạn. Dưới sự giúp sức của quỷ kiếm khách, Tống Thanh và La Tiểu Hổ đã hạ được thành Bắc và thuận lợi tiến vào thành Tây, liên tiếp lập thêm ba phân đà.
Hiện nhân lực của Thanh Long bang đã lên tới con số hơn tám nghìn, tổng cộng mười một phân đà, cộng với việc chiếm giữ và tập hợp nhân sĩ từ các lộ, tất cả nhân lực giờ đã hơn ba vạn rồi!
Chỉ riêng bang Thủy Vân, Cát Gia trang và La Gia trang thu nạp được ở thành Bắc, ở ba lộ này tổng cộng là hơn một vạn năm nghìn người.
Như Ý thật sự không thể ngờ, chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy một tháng, Thanh Long bang có thể phát triển và mở rộng như vậy!
Sau khi nghe Tống Thanh và La Tiểu Hổ báo cáo lại tình hình, cô liền hiểu được lý do tại sao.
Thì ra sau khi áp dụng chế độ công hội, cuộc sống của những lao động cực khổ và người nông dân được bảo đảm.
Sau khi tiêu diệt bọn cường hào, gian thương bóc lột tiền của của nông dân, tất cả số tiền được kiếm bằng mồ hôi và nước mắt của họ được trả lại cho chính những người lao khổ ấy...
Tiền kiếm được nhiều hơn, lại có công việc ổn định, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ, hơn nữa khi nào bị ức hiếp còn có chỗ để cậy vào...
Mỗi khi Thanh Long bang đánh đến một địa bàn nào đó, Tống Mẫn đều rất hăng hái giới thiệu với mọi người chế độ công hội để ổn định tình hình, trong quá trình tiêu diệt các thế lực xấu sẽ hạn chế tối đa việc làm ảnh hưởng đến cuộc sống người dân.
Mặc dù Thanh Long bang đã quy định rõ ràng, không nhận đệ tử là nông dân và người lao động cực khổ.
Nhưng họ đều biết Thanh Long bang đều vì dân chúng mà ra tay, cho dù không được ra nhập nhưng họ luôn cố gắng hết sức giúp đỡ Thanh Long bang trong việc giành địa bàn.
Không ngờ xã hội đen lại trở thành Bao Thanh Thiên được mọi người yêu mến và ủng hộ.
Như Ý vô cùng vui mừng!
Cô đến nơi xa lạ này cũng coi như đã làm được một việc tốt!
Mới qua hơn nửa năm, đã bước đầu đưa Thanh Long bang phát triển như vậy!
Cô biết, cho dù cô đi rồi thì Thanh Long bang cũng sẽ tiếp tục tồn tại, làm chủ cho bách tính trong thiên hạ!
Nhưng nếu cô quay trở về thế kỷ 21.
Thanh Long bang sẽ không có sức mạnh lớn đằng sau làm hậu thuẫn, trong quá trình phát triển sẽ gặp khó khăn.
Sau đó, trong khi vẫn chưa gặp được Tiểu Bạch, cô đã trò chuyện cùng Ma kiếm khách một hồi.
Ma kiếm khách là một kẻ say mê võ công, hắn tạm thời ở lại Thanh Long bang cũng vì ngưỡng mộ võ công của Như Ý.
Ban đầu hắn còn cảm thấy mất mặt và hạ thấp thân phận của mình khi giúp Thanh Long bang đi cướp địa bàn.
Sau đó, hắn phát hiện bang Thanh Long này với những thế lực xấu khác hoàn toàn khác nhau.
Đôi mắt sắc bén của hắn đã nhìn rõ, Thanh Long bang chưa từng làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý, cũng chưa từng đe dọa đến lợi của người dân, người mà họ muốn đối phó, đều là những kẻ gian thương ác tặc.
Vẻ mặt có vẻ là như vậy.
Sau khi dần dần làm quen với Tống Thanh, La Tiểu Hổ, Tống Mẫn, những đứa trẻ xuất thân bần hàn đó, sau khi hiểu được suy nghĩ của chúng, mới biết chúng chưa từng mong giàu sang phú quý hay muốn đàn áp dân chúng.
Chúng chỉ có duy nhất một mục đích, chính là đoàn kết tất cả người nghèo khổ trong thiên hạ, cùng nhau chống lại bọn cường hào ác bá!
Chúng có thể vì bách tính mà vào sinh ra tử, hắn dần dần không còn có ác cảm với Thanh Long bang nữa mà ngược lại, còn cùng với đám người Tống Thanh đi cướp địa bàn!
Có sự trợ giúp của Ma kiếm khách, thiên hạ này làm gì có nơi nào không cướp được?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp Thanh Long bang phát triển và mở rộng nhanh chóng trong vòng một tháng trở lại đây.
Như Ý nói ra tất cả tâm sự trong lòng mình, Tống Thanh, Tống Mẫn cũng chỉ là những đứa trẻ nghèo khổ bình thường, chúng sẽ không thể tiếp tục kiên trì đấu tranh với bọn ác tặc!
Ma kiếm khách vỗ ngực bảo đảm.
Chỉ cần có hắn ở đây, không ai có thể ức hiếp Thanh Long bang!
Hơn nữa hắn cũng sẽ chọn ra một số đệ tử tinh anh, có tư chất trong bang để truyền thụ võ nghệ còn tập trung bồi dưỡng cho Tống Thanh, La Tiểu Hổ và một số huynh đệ khác, để chúng sau này có thể tự lập...
Như Ý nghe xong những lời này, tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ bỏ!
Sau khi xử lý xong chuyện của Thanh Long bang, cô mới nghĩ đến việc tìm Tiểu Bạch.
Gần một tháng không được gặp Tiểu Bạch, cô nhớ nó chết mất.
Thiên hạ chỉ có một mình Tiểu Bạch sẽ không làm tổn thương cô, phản bội cô! Mãi mãi không rời xa cô!
“Tiểu Bạch!”
Như Ý đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô vô cùng kinh ngạc.
“Quả quả!”
Tiểu Bạch nhìn thấy Như Ý, như một đứa trẻ lâu ngày không gặp mẹ, xúc động lao vào lòng cô.
Nhưng, khi đang định bay tới, “phù” một tiếng, nó ngã uỵch xuống đất.
Tiểu Bạch thật đáng thương...
Đói đến nỗi không còn sức để bay nữa!
“Tiểu Bạch!”
Như Ý vội vàng chạy tới, ôm lấy Tiểu Bạch đang nằm dưới đất: “Ngã có đau không? Mới có một tháng không gặp, sao trông em giống như mười năm chưa ăn cơm vậy? Sao ngươi lại gầy đến mức độ này? Tiểu Bạch tội nghiệp!”
“Quả quả!”
Tiểu Bạch rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn cố sà vào lòng Như Ý.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Em sao vậy? Nói cho tỷ tỷ biết, có phải ai đã bắt nạt em không? Có phải Tống Thanh không chăm sóc tốt cho em không? Tỷ sẽ thay em ra mặt!”, Như Ý ôm lấy Tiểu Bạch an ủi.
“Quả quả!”, Tiểu Bạch lắc đầu, nhưng trông có vẻ rất yếu ớt.
Mắt Như Ý sưng đỏ.
Tiểu Bạch đói đến nỗi đến sức để lắc đầu cũng không có.
“Tống Thanh chết tiệt! Không nói ta đã dặn phải chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch sao?”
“Tại sao lại để Tiểu Bạch đói đến mức này cơ chứ?”
“Mới có hơn một tháng.”
“Nếu là một năm, chẳng phải là đến xương cốt cũng không còn sao?”
Như Ý rất tức giận, định tìm Tống Thanh trách móc một trận.
Nhưng cô liếc nhìn thấy trên bàn có hoa quả và thịt, còn có mấy bình rượu...
Đa phần đều là chưa động đến...
Như Ý muốn hỏi Tiểu Bạch tại sao lại không ăn số thức ăn này? Rõ ràng đây đều là đồ ăn ngon, tại sao nó lại không ăn? Hơn nữa đây không phải đều là những món nó thích nhất sao?”
Tiểu Bạch chỉ co quắp trong lòng Như Ý, như một chú mèo bị thương vậy! Nó chỉ biết rên rỉ, không gọi được thành tiếng!
“Tiểu Bạch! Có phải em không khỏe không?”
Như Ý nhìn đống đồ ăn này, biết chắc không phải Tống Thanh ngược đãi Tiểu Bạch!
Tống Thanh không dám ngược đãi Tiểu Bạch!
Cho dù là có thể Tống Thanh bận quá quên cho nó ăn...
Thì với sự lanh lẹ của Tiểu Bạch, nó cũng có thể tự kiếm đồ ăn.
Năm đó không phải vì Tiểu Bạch ăn trộm quả hạch đào mới bị Như Ý bắt được sao?
Tiểu Bạch này...
Còn tinh hơn cả trộm!
Nhanh hơn cả quỷ!
Nếu nó muốn ăn thứ gì, dù người khác không cho cũng tuyệt đối không để mình đói đến mức như vậy!
Khả năng duy nhất là nó bị bệnh rồi!
Như Ý hỏi: “Tiểu Bạch! Em rốt cuộc bị sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao? Em lấy chân chỉ vào chỗ đó, chị sẽ giúp em xem xem!”
“Quả quả!”
Lúc này Tiểu Bạch mới động đậy, giơ hai chân lên cao, chỉ vào hai chiếc sừng nho nhỏ trên đầu...
“A!”
“Tiểu Bạch!”
“Trên đầu em đã mọc sừng rồi kìa!”
“Sao lại mọc nhanh như vậy nhỉ?”
“Mọc một chiếc răng cần những ba tháng!”
“Mới có một tháng, sừng của em đã dài một tấc rồi, cũng thật là nhanh đấy!”
Như Ý biết Tiểu Bạch có thể sẽ mọc sừng, nhưng không ngờ là lại nhanh như vậy!
“Tiểu Bạch! Có phải vì em mọc sừng mà không muốn ăn không?”
“Quả quả!”
Tiểu Bạch gật đầu.
Trong lòng nó nghĩ: Chỉ có chủ nhân là thông minh! Chỉ có chủ nhân là hiểu mình! Không như tên ngốc Tống Thanh đó! Chỉ biết mang đến bao nhiêu là thức ăn ngon, rượu ngon, khiến mình nhìn thấy lại không ăn được, càng thấy khó chịu thêm!
Như Ý lại hỏi: “Đầu của em còn đau và ngứa không?”
Tiểu Bạch lắc đầu.
Như Ý nói: “Em vừa rồi đang bay lên rồi lại rơi xuống, nhưng lông của em vẫn còn ở đây, mà năng lượng lại tập trung ở trong đó, sao em lại không bay được? Là do em thấy đói hay do mọc sừng mà em mất đi năng lượng?”