Trong chốc lát, Trác Lỗi cảm thấy Như Ý thường ngày hiền lành rộng lượng bỗng trở nên xa lạ và đáng sợ, nhưng hắn chỉ lên tiếng nói: “Thôi qua rồi, cũng may là hắn không bị thương nặng, không thì muội và ta cũng chết chắc! Gia phụ đã căn dặn không được gây sự bên ngoài, bại hoại gia phong, đặc biệt là không được gây sự đánh nhau với người của Đường Bắc gia.”
“Này không phải gây sự, mà là tự vệ.”
“Thôi, về đi.”
Trác Lỗi kéo Như Ý rời khỏi sòng bài, cũng không còn tâm tư mua nguyên liệu nấu ăn còn lại nữa, hắn trực tiếp đi thẳng về phủ.
Bọn họ vừa đi, khu song bài cũng nháo nhào lên.
Chuyện tiểu thư Trác gia giận đánh Đường Bắc Huy rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành.
Phút chốc Như Ý đã nổi danh.
Như Ý và Trác Lỗi vừa về đến phủ, họ không biết rằng họ sắp phải gánh chịu sự trừng phạt từ hậu quả của chuyện vừa rồi ở bên ngoài.
Thư viện Trác gia.
Trác lão gia đầu tóc bạc trắng, mềm nhẹ phiêu theo gió, tác phong uy nghiêm và khí thế tiên phong đạo cốt, ông còn là đương kim thiên hạ đệ nhất cao thủ!
Ông ngồi trên ghế thái sư khắc hoa văn rồng, vẻ mặt nghiêm túc, cặp mắt sắc bén như mắt hổ, lẳng lặng xem cuốn sách cũ rích đã sớm ngả màu: Lê Hoa Thần Kiếm.
Năm đó Trác Thiên Hành với Lê Hoa Thần Kiếm xuất thần nhập hóa thiên hạ vô địch, tiếu ngạo thiên hạ ba mươi năm, muốn bại một trận cũng không được.
Lê Hoa Thần Kiếm được coi là thiên hạ đệ nhất tuyệt kỹ, độc tôn thiên hạ.
Chỉ có điều là sau Trác Thiên Hành, cũng không còn ai trong Trác gia có thể sở hữu kiếm đạo tốt như ông, hơn một trăm năm qua, không một ai trong Trác gia có thể luyện thành công Lê Hoa Thần Kiếm trong truyền thuyết!
Võ kỹ uy chấn thiên hạ của Trác gia không thiếu, thậm chí, trong thư viện của Trác gia còn cất chứa hơn nửa bí kíp võ công của thiên hạ, chỉ cần có chút tố chất, cộng thêm khổ luyện, bất luận người nào cũng có thể tìm được bản kỹ thuật võ công thích hợp với khả năng tu luyện của mình từ trong thư viện để trở thành cao thủ.
Trác lão gia khổ luyện ba mươi năm, tinh thông mười tám loại tuyệt thế kiếm thuật, bốn mươi tuổi đã trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng ba mươi năm trở lại đây, ông vẫn còn một tiếc nuối, đó chính là không thể làm khuếch trương quảng bá tuyệt kỹ lợi hại nhất của Trác gia là Lê Hoa Thần Kiếm
Cuốn kiếm thuật Lê Hoa Thần Kiếm này ông đã xem vỏn vẹn ba mươi năm trời, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ông đến cả mấy chữ Lê Hoa Thần Kiếm ở ngoài bìa cũng không đọc được, nếu như cuốn kiếm thuật này không phải được Trác gia truyền từ đời này qua đời khác thì thậm chí ông còn nghĩ rằng nó là giả chứ không phải thật.
Trác Công Phú, Trác Công Quý hai người đều đã ngoài năm mươi, khôi ngô và chín chắn, hai huynh đệ rất giống nhau, đến cả tính cách cũng tương tự nhau, hai người đứng một bên đã lâu, chăm chú nhìn phụ thân mà không dám lên tiếng làm phiền.
Đứa con thứ ba của Trác lão: Trác Công Vinh lại là người có tính khí nóng nảy, không đứng yên được nữa bèn lên tiếng hỏi: “Phụ thân, rốt cuộc thì chuyện này phải xử lý thế nào? Phụ thân cũng phải cho ý kiến chứ!”
Trác lão gia lên tiếng hỏi: “Vậy ý ngươi thế nào?”
Trác Công Vinh nói: “Chuyện này rõ ràng là được tính kế sẵn, Tiểu Tứ vốn dĩ không biết võ công, tên nha đầu mới về phủ càng không cần nói đến, cho dù là biết chút quyền cước, thì cũng có hạn, sao là đối thủ của tên ác bá Đường Bắc Huy đó được? Nhất định là do người của Đường Bắc gia cố tình bày kế để hãm hại hai đứa nhỏ, tìm lý do chính đáng để đối phó với Trác gia chúng ta!”
Trác lão gia nói: “Chuyện này, ngươi tính xử lý như thế nào?”
Trác Công Vinh tức giận nói: “Chuyện này còn suy nghĩ gì nữa ạ? Bọn họ muốn làm lớn chuyện, thì chúng ta cho họ được toại nguyện! Tổ mẫu Đường Bắc gia, dám trêu chọc ta, ta cho thanh long quân tấn công diệt sạch đại viện Đường Bắc!”
Trác lão gia trầm ngâm, khẽ liếc nhìn sang Trác Công Quý đang cúi đầu yên lặng: “Lão Nhị, ngươi nói xem? Tiểu Tứ và Tiểu Cửu đều là bên phòng nhì của ngươi, ngươi nói ý kiến của ngươi xem.”
Trác Công Quý nói: “Hài nhi nghĩ chắc trong lòng phụ thân sớm đã có cách xử lý, nghe theo ý của phụ thân ạ.”