Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 231: Vô cùng hận cô



Kinh thành dường như trở thành một đầm nước chết…

Không chút động tĩnh.

Không biết là do một sức mạnh thần bí nào khống chế, hay đây là kết quả của việc thuận theo tự nhiên…

Hoặc là chỉ bởi vì hai gia tộc phủ thừa tướng và phủ Trác Vương có lịch sử hàng trăm năm này đột nhiên sụp đổ mà khiến cho mọi người cảm thấy bất an trong một khoảng thời gian ngắn.

Tóm lại!

Kinh thành yên tĩnh giống như mặt hồ phẳng lặng…

Yên tĩnh đến mức lạ lùng.

Như Ý ở trong cung cũng sắp một tháng rồi, mỗi ngày cô đều tính toán…

Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Mười ngày…

Mười một ngày…

Hai mươi bảy ngày…

Cuối cùng.

Cô đã trải qua hai mươi tám ngày rồi.

Đồ trang điểm trong cung đã được tiêu thụ ngày càng rộng rãi.

Thời gian kiểm nghiệm trong vòng một tháng đã khiến cho rất nhiều phi tần và cung nữ chứng kiến được hiệu quả thần kì mà đồ trang điểm mang lại…

Trong một khoảng thời gian ngắn, những vật phẩm ngoại quốc mà Như Ý đem đến hoàn toàn trở nên thịnh hành trong hoàng cung.

Đám người tứ tỷ, Kiều phu nhân và Thu Vân đều bận rộn với việc bán hàng và xử lí những đơn hàng đã được đặt.

Việc này khiến cho Như Ý có thể thoải mái nhàn hạ trong vòng một tháng.

Trừ những lúc bạo quân thi thoảng đến hỏi vài câu lạnh nhạt, còn lại những lúc khác đều rất vừa ý cô.

Kinh thành dường như yên tĩnh trở lại.

Thế lực của gia tộc Đường Bắc và Trác Vương phủ dường như cũng trở nên mai danh ẩn tích.

Cả kinh thành yên ổn hòa bình.

Như Ý ở trong cung cũng ăn ngon ngủ yên.

Tuy thái hậu vô cùng hận cô, nhưng cũng không dám làm gì cô cả.

Như Ý nhẩm tính những ngày tháng trôi qua, đến ngày thứ hai mươi tám…

Đã đến lúc cô cần cáo biệt với mọi người rồi.

Đến bữa tối, Như Ý cố ý bảo Tiểu Hồng chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú ngon miệng.

Trác Thanh Di thấy một bàn lớn những món ăn, cười nói: “Tiểu Cửu, tuy bây giờ muội kiếm được không ít tiền, nhưng cũng không cần phô trương lãng phí như vậy chứ? Một bàn lớn đầy món ăn như vậy cũng đủ cho hai mươi người ăn rồi, chúng ta chỉ có bốn năm người thôi mà!”

Kiều phu nhân khẽ cười: “Bây giờ tiểu thư là phú bà rồi! Lại còn đang mang thai, ăn nhiều hơn để bồi dưỡng thân thể mới phải lẽ.”

Như Ý chỉ cười không nói, cũng không giải thích, đợi đến khi mọi người ngồi xuống hết cô mới nói: “Mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi!”

Kiều phu nhân nói: “Đứa trẻ ngốc, vất vả gì chứ? Chúng ta đều là người một nhà, con còn đang mang thai, chúng ta chỉ giúp con xử lí một chút việc lặt vặt thì có gì đáng nói đâu chứ! Cũng không phải việc gì cần dùng sức lực, chỉ là ghi chép lại và tính toán tiền nong thôi mà.”

Trác Thanh Di cũng khẽ cười: “Đúng vậy! Phu nhân nói rất đúng! Cả đời này tỷ vẫn chưa nhìn thấy số bạc lớn như vậy! Tiểu Cửu, bây giờ chắc là muội còn giàu hơn cả hoàng thượng rồi nhỉ?”

“Không có không có. Làm gì mà nhiều đến mức đấy chứ?”

Như Ý rất khiêm tốn mà phủ nhận.

Thu Vân cũng cười: “Con cảm thấy như vậy cũng ổn rồi! Mấy lần hoàng đế đến Thanh Nhã các, nhìn thấy đám phi tần ra ra vào vào. Trước kia những phi tần này vì muốn tranh đoạt sự sủng ái của hắn mà tranh chấp với nhau, bây giờ lại vì tranh giành mỹ phẩm mà liều sống liều chết, trong lòng hắn nhất định cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là nhìn thấy chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy…”

Tiểu Hồng cũng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Bây giờ không chỉ những phi tần dùng mỹ phẩm, đến cả đám cung nữ cũng dùng tiền lương tháng tích cóp của mình để mua mỹ phẩm.”

Trác Thanh Di nói: “Nghe nói dạo gần đây cả đám thái giám cũng tranh nhau mua mỹ phẩm nữa!”

Như Ý cười thầm.

Cục diện như vậy, cô đã dự đoán được từ trước rồi!

Bất kể lúc nào.

Bất kể ở đâu.

Cũng không thể đánh giá thấp động lực làm đẹp của phái nữ!

Vì cái đẹp.

Chuyện gì phụ nữ cũng có thể làm được.

Bạc cứ tuôn như nước vào túi cô…

Chỉ là, Như Ý lại không quan tâm đến số tiền này.

Ngày kia là cô phải rời đi rồi.

Số tiền này đối với cô mà nói, chỉ là một mớ giấy vụn!

Điều khiến cô cảm thấy vui vẻ là đám người Kiều phu nhân, Trác Thanh Di đã được cô “đào tạo” xong.

Sau này, không có cô nữa.

Bọn họ cũng có thể tiếp nhận được việc buôn bán mỹ phẩm trong cung một cách tốt nhất…

Còn bên ngoài hoàng cung, có Tống Mẫn và Trác Lỗi giúp cô để ý, có bạo quân đích thân cho cô quyền tự kinh doanh, xem ra cô cũng không cần quá lo lắng.

Bữa cơm này.

Mấy người phụ nữ hi hi ha ha với nhau, tâm trạng thoải mái ăn cơm.

Không có ai biết Như Ý sắp rời đi…

Như Ý thấy sương mù dần dần tản đi, trên mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Nếu như sau này mọi người đều vui vẻ như vậy, cho dù con có rời đi, cũng cảm thấy yên tâm rồi.” Như Ý không thể cầm lòng nói.

“Muội phải đi đâu? Lại xuất cung? Lần này phải đi bao lâu?” Trác Thanh Di tò mò hỏi.

Kiều phu nhân nói: “Tiểu thư, tốt nhân là con vẫn nên ít xuất cung thôi, lần trước ở bên ngoài cung bị ám sát, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy sát thủ đâu!”

Thu Vân nói: “Đúng vậy! Đến một cái lông mày cũng không nhìn thấy đâu!”

Như Ý khẽ cười, nói: “Yên tâm đi. Muội không muốn xuất cung.”

Trác Thanh Di nói: “Vậy muội muốn đi đâu? Vì sao đột nhiên nói muốn rời xa chúng ta?”

Như Ý khẽ cười, nói: “Chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi, ý của muội là… cho dù muội có ở bên cạnh mọi người hay không, muội đều hi vọng mọi người có thể vui vẻ, không lo không nghĩ mà sống tiếp.”

Kiều phu nhân nói: “Chỉ cần tiểu thư có thể bình an, vui vẻ, ta cũng không mong chờ gì hơn!”

Trác Thanh Di nói: “Kiều phu nhân, người cũng quá thiên vị rồi! Lúc nào cũng quan tâm Tiểu Cửu hơn!”

Kiều phu nhân có chút quẫn bách nói: “Tứ tiểu thư thật là biết nói đùa quá!”

Như Ý cười nói: “Tứ tỷ đừng cố ý chọc phu nhân nữa, sau này, phu nhân sẽ càng quan tâm và yêu thương tỷ hơn!”

Như Ý biết tứ tỷ Trác Thái Di giống như một đứa trẻ mồ côi.

Từ bé cô đã mất đi mẹ.

Cha, là tứ thúc của phủ Trác Vương!

Nhưng bởi vì nắm giữ bí mật làm ăn của phủ Trác Vương, mà thường không dễ dàng lộ diện.

Cho dù bây giờ phủ Trác Vương có gặp phải khó khăn trắc trở, cũng không có bất cứ tin tức gì của Trác tứ gia.

Từ đó có thể thấy được.

Trác Thanh Di muốn gặp cha ruột mình một lần cũng vô cùng khó khăn.

Tuy Như Ý không quá thích người cha trên danh nghĩa Trác Công Quý của mình.

Nhưng, ít nhất cô cũng có thể thường xuyên gặp mặt.

So với Trác Thanh Di mà nói, đã xem là rất hạnh phúc rồi!

Vì vậy.

Như Ý nói như vậy chính là nói cho Trác Thanh Di biết.

Sau này, cô sẽ rời khỏi thế giới này.

Kiều phu nhân tự nhiên sẽ xem cô ấy như là con gái mình.

Yêu thương. Quan tâm.

Kiều phu nhân là một người vô tư.

Bà ấy không có con, trước nay đều xem Trác Lỗi và Như Ý như con của mình.

Đương nhiên.

Trác Uyển cũng như vậy.

Chỉ là.

Trác Uyển tâm cao khí ngạo.

Hơn nữa lúc nào cũng xem bản thân là người quan trọng, cao quý hơn người khác.

Vậy nên đương nhiên cô ta không để vào mắt một Kiều phu nhân thân phận thấp kém.

Cô ta thể hiện rõ sự bài xích với tình mẹ của Kiều phu nhân ra bên ngoài.

Mấy người chơi đùa một lúc, cười nói vui vẻ, đến cả Thu Vân, người thân cận với Như Ý, cũng dưỡng thành một thái độ tùy ý thản nhiên.

“Mãn Thành Phong Vũ!”

“Xuy!”

Cây kiếm trong tay đột nhiên run lên!

Tuột khỏi tay.

Bàn tay của Như Ý cũng trở nên cóng lại.

Lại thất bại một lần nữa!

Mỗi lần xuất chiêu Mãn Thành Phong Vũ này, đều sẽ thất bại!

“Đây đã là… lần thứ 14 rồi!”

Như Ý im lặng một cách hiếm có đứng trong vườn hoa, tâm trạng có chút ủ rũ.

Những ngày tháng này, cô rất cẩn thận điều dưỡng và rèn luyện thân thể…

Ngoại thương, nội thương, cô đã hồi phục sau một tháng tu dưỡng.

Bây giờ…

Sức khỏe của cô giống như lúc mới tốt nghiệp từ trường đặc công…

Nhưng mà, mỗi lần cô luyện kiếm xuất chiêu “Mãn Thành Phong Vũ” này, đều sẽ thất bại.

Như Ý biết, muốn sử dụng được chiêu “Mãn Thành Phong Vũ” này, cần có nội lực mạnh khỏe.

Nguyên nhân thất bại.

Chính là bởi vì nội lực của cô vẫn chưa có cách nào tập hợp lại.

Trong cơ thể cô, hơi nóng đang cuồn cuộn sục sôi.

Như Ý có thể cảm giác được nội lực của mình đã lớn mạnh như trước đây.

Nhưng mà, mỗi lần cô cần sử dụng nội lực để điều khiển kiếm, nội lực sẽ đột nhiên biến mất trong giây lát.

Chuyện này là thế nào?

Nội thương đã dưỡng xong rồi mà!

Tại sao vẫn không thể tập hợp nội lực?

Tại sao những lúc bình thường, nội tức trong cơ thể cô vẫn rất bình thường.

Nhưng đến những lúc cần phải dùng đến công lực, nội lực lại biến mất?

Chuyện này…

Như Ý cảm thấy rất kì quái.

Ban đầu lúc xuất hiện tình huống này…

Cô còn tưởng rằng bởi vì tối hôm đó đồng thời chiến đấu với hai tên cao thủ bạo quân và Ngân Sương mà bị nội thương.

Sau đó.

Cô lại bị thương thêm mấy lần nữa.

Tuy cũng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng cũng không phải những vết thương nhẹ.

Nội lực vẫn mãi không thể tập hợp lại, Như Ý vẫn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến nội thương của mình.

Hơn nữa, bạo quân đã nhận định việc cô mang thai rồi.

Tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa biết là cô đã thật sự có thai hay chưa.

Nhưng mà…

Mang thai cũng có thể là một nguyên nhân dẫn đến chuyện này.

Nội thương?

Mang thai?

Rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến cô mất đi nội lực?

Bây giờ nội thương của cô đã khỏi rồi.

Nhưng nội lực vẫn chưa khôi phục lại.

Vậy chỉ chỉ còn một nguyên nhân.

Cô mang thai rồi.

Mang thai?

Lẽ nào cô thật sự mang thai rồi?

Mỗi lần nghĩ như vậy, Như Ý đều cảm thấy rất bất lực.

Cô vốn không sợ chuyện mang thai.

Thậm chí cô còn rất thích trẻ con.

Còn bạo quân, cho dù cô căm ghét hắn.

Nhưng ít nhất, đây cũng là người đàn ông cô từng yêu sâu đậm.

Nếu như cô thật sự sinh ra đứa trẻ này.

Vậy cô tuyệt đối không muốn cha của nó là một kẻ bạo quân!

Cho dù kết cục tình yêu có như thế nào.

Đứa trẻ này, cũng là kết tinh làm chứng cho tình yêu của bọn họ!

Như Ý là một người phụ nữ theo tư tưởng hiện đại, đương nhiên không có cái suy nghĩ bảo thủ như cha của đứa nhỏ.

Cô không để tâm việc tự mình sinh ra và nuôi dưỡng con.

Chỉ là…

Nếu như thật sự có con.

Cô nên làm gì?

Như Ý cảm thấy tội lỗi.

Nếu như cô thật sự mang thai.

Chỉ còn tám tháng nữa là sẽ sinh đứa trẻ này ra.

Nhưng mà, chỉ còn hai ngày nữa là cô phải rời khỏi thế giới này rồi.

Nếu sinh đứa trẻ này ra…

Thì sẽ ở Nước T thế kỉ thứ 21.

Cục cưng cả đời này sẽ không thể gặp được cha ruột của nó.

Cho dù có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, đứa trẻ này cũng mãi không thể tìm ra cha của mình.

Một đứa trẻ còn chưa phát ra tiếng nói, thì đã vĩnh viễn bị tước đi cơ hội gặp mặt cha của mình.

Điều này có phải quá tàn nhẫn rồi hay không?

Vì sao người lớn làm sai trẻ con lại phải chịu trừng phạt chứ?

Tuy Như Ý rất thích trẻ con.

Nhưng mà, cô thật sự không hi vọng bản thân mình sẽ mang thai!

Cô không muốn để con mình trở thành đứa trẻ mồ côi cha.

Cho dù cha có rời xa nó!

Cho dù cha nó có là một tên cầm thú, là một kẻ giết người phải đi tù.

Thậm chí…

Cho dù cha nó có mãi mãi không chịu nhận con!

Thậm chí…

Nó vẫn còn cơ hội để đi hóa giải mọi thứ.

Thậm chí, có thể được gặp mặt cha mình.