Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 245: Toàn trường im lặng



Thác Bạt Vân lắc lắc đầu.

Bạo quân nói: "Lúc đầu trẫm giao quyền kinh doanh mỹ phẩm độc quyền toàn quốc cho Trác Vương phi, trước khi Vương phi mất tích, đã giao quyền kinh doanh mỹ phẩm trong hoàng cung cho Trác Thanh Di, cũng chính là hoàng hậu tương lai. Mà quyền kinh doanh ngoài hoàng cung, Vương phi gia cho tứ công tử Trác Vương phủ, Trác Lôi! Trẫm hỏi ngươi thêm một câu, thần tử thiên hạ, nhà nào trung liệt nhất?"

Thác Bạt Vân nói: "Đương nhiên là Trác Vương phủ!"

Bạo quân: "Vậy thì được rồi! Những tiền tài này cuối cùng cũng chảy vào trong tay Trác Vương phủ, vậy ái khanh lo lắng cái gì?"

"Hoàng thượng!"

Trác Văn Phong đột nhiên đứng lên: "Vì để Vương gia cùng thần dân thiên hạ an tâm! Vi thần nguyện ý đại diện Trác Vương phủ, quyên tặng một nửa lợi nhuận kinh doanh mỹ phẩm có được cho quốc khố, để tặng bách tính thiên hạ!"

Bạo Quân trừng Thác Bạt Vân: "Khanh nghe thấy rồi?"

Thác Bạt Vân: " Vi thần nghe thấy rồi!"

Bạo quân: "Trác Vương phủ đã đồng ý, dâng một nửa lợi nhuận có được cho quốc khố! Các vị ái khanh ở đây, các người có ý kiến gì với chuyện này không?"

Toàn trường im lặng.

Mọi người xem như nhìn ra rồi.

Bạo quân có lòng thiên vị Trác gia.

Cho dù Trác Vân Phong không đứng lên hứa quyên tặng một nửa lợi nhuận.

Chỉ sợ bạo quân cũng sẽ không có thi hành chế tài gì với Trác Vương phủ.

Huống hồ.

Bây giờ Trác Vân Phong đáp ứng quyên ra một nửa lợi nhuận, đương nhiên không ai dám nói gì nữa.

Bạo quân bây giờ, không dễ đụng vào.

Đã không ai có lời muốn nói...

Bạo quân lại mở miệng: "Bây giờ trẫm tuyên bố! Trác Vương phủ trung liệt, lý nên phong thưởng! Đầu tháng sau chính thức sắc lập tứ nữ Trác gia làm Hoàng hậu, những người Trác phủ đang nhốt trong thiên lao, toàn bộ vô tội phóng thích!"

Giọng nói vang dội mà lạnh lùng.

Giống như không có bất kỳ thương lượng nào.

Quân thần biết hoàng đế đã trực tiếp hạ chỉ thì nghĩa là đã quyết định rồi.

Thế là...

Đồng loạt hô vạn tuế.

...

Ngày hôm đó.

Người của Trác Vương phủ được thả hết ra ngoài!

Tất cả người Trác gia đều khôi phục chức cũ, hơn nữa, Trác lão gia tử được phong làm thần dũng vô địch kim cương Thiết Mạo Tử Vương, Trác Công Phú được phong làm Thiên Hạ Binh Mã đại nguyên soái, tứ phong công tước trung liệt quốc công, Trác Công Quý được phong làm Chiêu Quốc công, Trác Công Vinh đương phong làm Ngụy quốc công, Trác Công Hoa được phong làm Sở quốc công, quan bái quốc trượng, phong chức quan nhất phẩm.

Trác Văn Phong, Trác Văn Hi...

Dường như mỗi người Trác gia đều được phong thưởng.

Nhất thời, toàn bộ Trác Vương phủ giống như tiền đồ vô lượng.

Nhưng mà...

Đằng sau sự vui sướng và vinh hoa vô tận.

Trong lòng người Trác gia, lại vĩnh viễn có vết thương không thể nào liền lại.

Cửu nữ tử Trác gia, Trác Phi Yên cuối cũng đã đi đâu?

Tại sao đột nhiên lại mất tích?

Cũng từ đó không ai nhìn thấy cô?

Nếu như chết rồi, cũng hẳn là có thi thể đi?

Thi thể cũng không tìm thấy...

Cuối cùng đã đi đâu?

Bí ẩn này, e là vĩnh viễn cũng không ai có thể giải đáp...

...

Vào thời gian đại điển sắc phong hoàng hậu.

Cả nước bao phủ trong bầu không khí cát tường vui mừng tới quên trời quên đất...

Bang Thanh Long ở Kinh thành lại thành công công phá Kình Ngư Đường, lôi ra thế lực hắc ám quan thương cấu kết cuối cùng trong kinh thành.

Số người của bang Thanh Long, cũng tăng mạnh lên con số 15 vạn người.

Vượt qua tổng số lượng người ăn xin trong kinh thành.

Bang Thanh Long này dường như trong một đêm đã đột ngột xuất hiện!

Sau khi tiêu diệt tất cả các thế lực hắc ám trong kinh thành thì không còn bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản sự phát triển và mở rộng của nó!

Chuyện này huyên nào đến trên điện Kim Loan.

ạo quân và quần thần thương lượng, muốn phái binh truy quét công kích, đỡ cho thế lực hắc ám này mở rộng đến mức không thể trị được...

Nhưng mà.

Hà Thiên Chiếu sai người điều tra lại phát hiện.

Bang Thanh Long này nổi lên không tới một năm, mở rộng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, sau khi thu được các thế lực hắc ám trong kinh thành lại không có bất kỳ việc làm áp bách bách tính nào.

4 dường như không giống với bất kỳ thế lực hắc ám nào trước đây.

Người trong bang không áp bách người nghèo, không áp bách bách tính.

Cũng không tùy tiện cướp bóc, lừa đảo, bắt ép phú thương và quan lại.

Nhưng người trong bang lại thực hiện một chế độ công đoàn kỳ quái, tuyệt đối không áp bức người khác, nhưng khi đoàn kết cũng không có bất kỳ ai dám áp bức họ...

Điều quan trọng nhất là.

Trị an trong kinh thành mấy tháng gần đây tốt lên rất nhiều, ngay cả ăn xin cũng ít đi.

Triều đình đã rất lâu không cần cứu trợ người nghèo và phân phát lương thực cứu trợ, tiết kiệm được chi phí quốc khố rất lớn...

Bạo quân đương nhiên không muốn thiên hạ dưới chân, một bang hội thế lực hắc ám lại phát triển đến mức không thể quản thúc ngay dưới mắt mình...

Thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến bố cục lực lượng của cả kinh thành...

Nhưng người ta không phạm pháp, không gây sự, mà ngược lại duy trì trị an, đoàn kết bách tính...

Việc này dường như là giúp hoàng đế hắn trị vì giang sơn?

Nếu như vậy cũng muốn phái binh công kích, thì giống như là đang tìm phiền phức cho mình.

Mà điều làm bạo quân và quần thần hoàn toàn mất đi ý muốn phái binh truy quét đó là, trong bang Thanh Long ẩn giấu một số cao thủ thần bí, cực kỳ khó đối phó. Nghe nói trong số những cao thủ này, còn có cao thủ cấp tông sư, Ma Kiếm Khách... trong truyền thuyết

Vừa nghe thấy cái tên Ma Kiếm Khách.

Văn võ bách quan đều sợ đến mặt trắng bệch.

Cũng không ai dám nhắc tới chuyện phái binh truy quét.

...

"Sư phụ."

"Đồ nhi cuối cùng làm được rồi!"

Tống Thanh dẫn đầu hơn một trăm thành viên cốt cán của bang Thanh Long, quỳ xuống lạy bức hình hoàng hậu nhân hiếu trinh liệt được cung phụng treo trên đại đường.

Tên nhóc ngốc này, đương nhiên không tin sư phụ đã chết.

Lúc đó...

Ngay cả hoàng đế cũng tuyên bố sư phụ tử thệ.

Nhưng sư phụ cũng thật sự giống như bốc hơi giữa biển người, biến mất vô thanh vô tức...

Hắn cũng từ từ tin sư phụ thật sự chết rồi!

Ngày này.

Hắn dẫn đầu các huynh đệ đánh Kình Ngư Đường.

Tiêu diệt thế lực hắc ám cuối cùng bên trong kinh thành!

Mặc dù năm nay, khi nhanh chóng mở rộng từng bước thế lực, họ đã đắc tội với vô số gian thương, tham quan...

Nhưng mà bây giờ thế lực của họ ngày càng lớn mạnh, đã không còn bất kỳ ai dám ngang nhiên đối đầu với họ.

Hơn nữa...

Tính tình của bạo quân ngày càng lãnh huyết, ngang ngược...

Những gian thương, tham quan đó làm việc cũng khiêm tốn hơn trước đây rất nhiều.

Ai cũng không dám đối đầu, phô trương khiêu chiến với bang Thanh Long.

Đánh bại Kình Ngư Đường ý nghĩa bang Thanh Long đã chính thức tiếp quản toàn bộ kinh thành!

Từ đây về sau!

Cho dù là Phủ Doãn đại nhân kinh thành cũng phải cho bang Thanh Long vài phần thể diện!

Không!

Cho dù là lão hoàng đế cũng phải cho vài phần thể diện!

Nếu không...

Mặc dù không thể động tới giang sơn của ngươi...

Dưới chân thiên tử ngươi, chúng ta mười mấy vạn nam tử nhiệt huyết không sợ chết, cho dù mỗi người dậm chân, cũng có thể xảy ra động đất...

Bang Thanh Long, cuối cùng lộ diện rồi!

Tống Thanh dẫn đầu huynh đệ và thành viên tinh anh nhất quỳ lạy hình Như Ý.

Sau khi hành lễ, Tống Thanh nói: "Bang Thanh Long có hôm nay, những người nghèo chúng ta có hôm nay, toàn bộ đều là công lao của sư phụ ta! Hoàng đế muốn mỗi nhà trong thiên hạ cung phụng sự phụ năm năm hương hỏa, bang Thanh Long chúng ta phải cung phụng sư phụ năm trăm năm!"

"Hoàng hậu vạn tuế!"

"Hoàng hậu vạn tuế!"

...

Hơn trăm người đồng thời hô to hoàng hậu vạn tuế!

Mỗi người họ đều biết, là Như Ý tạo ra kỳ tích thuộc về người nghèo này!

...

Sau đại hội.

Tống Thanh bưng một tô lớn thịt bò tươi nhất đến phòng Như Ý.

Cậu đến xem Tiểu Bạch.

Cả tháng rồi.

Như Ý mất tích cả tháng rồi.

Tiểu Bạch luôn ở trong phòng Như Ý, không chịu ra khỏi cửa, chỉ im lặng ôm trái trứng Như Ý cho nó, nằm sấp ở góc phòng bi thương rên rỉ...

Giống như gọi chủ nhân của mình...

Hoàng đế tuyên bố cái chết của Như Ý.

Tống Thanh cũng không dám nói cho Tiểu Bạch biết.

Thấy Tiểu Bạch mỗi ngày bi thương đợi chủ nhân về, trong lòng Tống Thanh cũng buồn man mác...

Chỉ là cậu là một đại nam tử một mét chín, quen với đao kiếm máu huyết, lại không nhịn được mỗi lần nhìn thấy Tiểu Bạch đều muốn rơi nước mắt...

Tiểu Bạch quá đáng thương.

Tiểu Bạch cô đơn giống như bị người ta vứt bỏ.

Nhưng nó vẫn trung thành chờ đợi...

Đợi chủ nhân yêu dấu, có một ngày đột nhiên quay về.

Sau đó ôm nó vào lòng, cười nói Tiểu Bạch, ta nhớ ngươi muốn chết!

Nhưng mà...

Như Ý lại không quay lại.

Tống Thanh biết, sư phụ có lẽ sẽ không quay về nữa.

Chỉ là tội nghiệp Tiểu Bạch.

Còn im lặng cô đơn chờ đợi...

"Tiểu Bạch!"

"Xem ta mang gì cho ngươi này!"

"Thịt bò tươi đó!"

"Là bò vàng phòng bếp sáng sớm hôm nay mới mổ!"

"Mau thưởng thức đi!"

Tống Thanh đẩy cửa vào.

Nhưng, cậu lại ngơ ngác!

Trong phòng trống rỗng, chỉ còn lạnh lẽo...

Trong góc phòng vương vãi lông ảm đạm, lại không hề có bóng dáng Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch? Ngươi trốn dưới gầm giường sao?"

Tống Thanh để thịt bò xuống, nằm sấp xuống thấy dưới gầm giường cũng trống không.

"Tiêu rồi!"

"Tiểu Bạch, ngươi ở đâu?"

Tống Thanh lớn tiếng gọi.

Cậu nhanh chóng tìm khắp các góc phòng!

Cũng không phát hiện tung tích của Tiểu Bạch!

Tiểu Bạch mất tích rồi!

Còn có viên trứng đá kỳ quái đó cũng mất tích rồi!

Tống Thanh lập tức gọi tất cả các huynh đệ, lập tức lục soát trong bang Thanh Long...

Nhưng bang Thanh Long bị đào ba thước cũng không tìm thấy bóng dáng Tiểu Bạch!

Chẳng lẽ Tiểu Bạch ra ngoài rồi?

Tống Thanh lại gọi tất cả mọi người tìm kiếm Tiểu Bạch khắp cang hang cùng ngõ hẻm kinh thành.

Đồng thời dán cáo thị.

Treo thưởng số tiền lớn!

Hễ ai có thể cung cấp manh mối tìm thấy một con mèo trắng trên đầu có sừng, lập tức báo đáp số tiền lớn 50 lượng bạc!