Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 283: Giống như cá cược



"Chúng ta đi thôi!" Như Ý mau chân đến trước mặt nha hoàn ấy, gọi cô ta đi cùng.

Nha hoàn thấy Như Ý nhanh nhẹn như vậy, khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng rồi cùng Như Ý quay về.

"Nô tỳ bái kiến ngũ phu nhân." Như Ý cung kính khom người hành lễ, trên gương mặt nở nụ cười dịu dàng.

Ngũ phu nhân mỉm cười, lập tức ra lệnh cho những người bên cạnh lui xuống.

Vẻ mặt Như Ý vẫn bình tĩnh như mọi khi, cô lặng lẽ nhìn ngũ phu nhân, trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân ngũ phu nhân gọi mình đến.

Hiện giờ ngũ phu nhân đã quen với thái độ nhẹ nhàng, điềm tĩnh, không nóng nảy của Như Ý.

"Như Ý, cô có biết tại sao hôm nay ta lại cô ngươi không?" Ngũ phu nhân nhìn Như Ý, ánh mắt bộc lộ vẻ dò xét.

Như Ý lắc đầu, lạnh lùng đáp: "Nô tỳ không dám tùy tiện suy đoán ý nghĩ của chủ nhân, ngũ phu nhân tìm nô tỳ thì chắc là có chuyện cần sai bảo!" Như Ý tự nhận bản thân mình không phải là thần tiên, làm sao biết được suy nghĩ của ngũ phu nhân, huống hồ chi cô cũng rõ ràng rằng ngũ phu nhân đang thăm dò mình, nhưng thăm dò chuyện gì thì Như Ý tạm thời vẫn chưa chắc chắn.

Ngũ phu nhân cũng không để ý đến cách trả lời của Như Ý, cô ta chỉ liếc ra sau tấm bình phong, mỉm cười tiếp tục nói: "Kêu cô đến lúc này chỉ để nói chuyện phiếm mà thôi, không cần phải căng thẳng đến thế."

Nói rồi, ngũ phu nhân tập trung quan sát vẻ mặt của Như Ý, muốn lần ra chút manh mối, nhưng cô ta lại phát hiện chỉ do bản thân mình nghĩ ngợi quá nhiều, hoặc là Như Ý giấu giếm quá kín kẽ, hiện giờ Như Ý vẫn tỏ ra vững vàng như núi Thái Sơn, không buồn lắng nghe, cũng không nhúc nhích.

"Mời phu nhân nói đi ạ!" Như Ý nở nụ cười nhẹ nhàng như sóng gợn, ung dung cất tiếng.

"Như Ý à, cô nói xem, sự lựa chọn quan trọng lắm đúng không!" Ngũ phu nhân cầm một đóa hoa trong tay, ánh mắt lại dõi theo cánh hoa bị ngắt xuống, tùy tiện nói.

Như Ý nhíu mày nhìn đóa hoa trong tay ngũ phu nhân, điềm đạm trả lời: "Tất nhiên rồi, con người sống mấy mươi năm trên cuộc đời phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, có những lựa chọn được dựa theo ý muốn của mình, lại có những lựa chọn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ngũ phu nhân nói xem có phải không!" Như Ý đáp, cô nhìn thấy rõ ràng cánh hoa trong tay ngũ phu nhân bị xé đôi.

Cô biết có thể bản thân mình đã nói trúng tim đen cô ta.

Ngũ phu nhân không ngờ Như Ý lại đoán chính xác như vậy, cô ta tập trung nhìn thẳng vào mắt Như Ý, trước nay chưa từng để ý Như Ý như vậy.

"Phải đấy, có nhiều sự lựa chọn như cá cược vậy, có thể sẽ thắng đậm, cũng có thể sẽ thua thảm hại! Thế nghĩa là chúng ta phải nghe theo số mệnh chăng!" Ngũ phu nhân lại ngắt thêm một cánh hoa, hiện giờ tâm trạng của cô ta đã bình tình trở lại, không còn lỡ tay như khi nãy nữa.

"Nô tỳ cảm thấy chỉ cần chúng ta không làm gì có lỗi với tâm hồn và lương tâm của bản thân là được rồi! Làm xong sự lựa chọn của chúng ta thì được, nhưng đừng liên lụy đến người vô tội, làm như vậy, ít nhất những ngày tháng sau này của cuộc đời chúng ta sẽ không cảm thấy ân hận và tiếc nuối, hay gặp phải ác mộng!" Thực chất Như Ý muốn nói cho người phía sau bức bình phong nghe, tất nhiên cũng có ý muốn nhắc nhở ngũ phu nhân, từ ánh mắt khi nãy của ngũ nhu phân, Như Ý mơ hồ cảm nhận được hơi thở của người đằng sau bức bình phong, mặc dù rất nhẹ nhàng, cố ý che giấu nhưng bây giờ nội lực của Như Ý đã dần dần khôi phục lại nên cô vẫn phát hiện ra.

Hiển nhiên ngũ phu nhân không hề Như Ý lại nói thế, rõ ràng mình mới là người tìm cô ta trước, nhưng cô ta lại ăn nói chiếm thế thượng phong, đây là lần đầu tiên ngũ phu nhân cảm thấy bị áp lực, cô ta ráng bình tĩnh lại rồi đổi đề tài, muốn thử tiến công thêm lần nữa: "Như Ý à, bây giờ cô với dì Ngưu nương tựa vào nhau mà sống, ta thấy tuổi tác của cô không còn nhỏ nữa, lẽ nào không suy tính gì sao?"

Như Ý rũ mắt nhìn cánh hoa rơi dưới đất, lúc ngẩng đầu lên lại bộc lộ ra vẻ rõ ràng và kiên định: "Mặc dù nô tỳ không đẹp hơn hoa, không thể sánh bằng dung mạo và gia thế của phu nhân, nô tỳ chỉ hy vọng tìm được một người vĩnh viễn ở bên cạnh mình, bạc đầu không rời, dì Ngưu là người thân của nô tỳ, nô tỳ sẽ đối xử tốt với dì ấy, tất nhiên sẽ không để cho dì chịu chút thiệt thòi nào."

"Vậy nếu ta giới thiệu cho cô một mối hôn sự ưng ý, cô đi theo ta, tất nhiên dì Ngư cũng có thể sống sung sướng, cô cảm thấy thế nào?" Ngũ phu nhân nhanh chóng lợi dụng ước nguyện của Như Ý để đưa ra điều kiện của mình.

Như Ý cười thầm trong lòng, hóa ra đây chính là mục đích của ngũ phu nhân, vòng vo hết một hồi, cuối cùng cũng đi vào ý chính, đã đến lúc cô nên bày tỏ suy nghĩ của mình ra: "Cảm ơn ngũ phu nhân nâng đỡ nô tỳ, thật sự bây giờ nô tỳ không lo cái ăn cái mặc, lại có người quan tâm đến nô tỳ như ngũ phu nhân đây, nô tỳ đã thấy đủ lắm rồi, nô tỳ chỉ hy vọng ngũ phu nhân cũng có thể bằng lòng với hạnh phúc mình đang có, không làm khó người khác, cũng không tạo thêm phiền não cho mình là được!" Như Ý để ý thấy ngũ phu nhân vẫn chưa phát hiện ra việc mình đã biết tư tình của cô ta và Danh Triết công tử, chỉ không biết đây có phải là ý của vị phu nhân phía sau bức bình phong hay không, theo lý mà nói, bây giờ mình là người của đại phu nhân, vậy thì người đứng phía sau hẳn là nhị phu nhân, nghĩ đến đây, Như Ý chợt cảm thấy hơi thất vọng về ngũ phu nhân.

Trong mắt của cô, ngũ phu nhân vẫn luôn là người phụ nữ không nhiễm khói bụi trần gian, đột nhiên cô ấy thay đổi nhiều như vậy, trở thành con người giống y như nhị phu nhân, cô không biết rằng sự thay đổi này có được xem như tha hóa hay không, mỗi lần nghĩ đến Tiểu Nhã, Như Ý đều không thể làm vơi bớt nỗi đau trong lòng mình, cô muốn khiến cho nhị phu nhân hối hận từng chút từng chút một.

Ngũ phu nhân nghe Như Ý nói thế, ánh mắt chợt thay đổi, cô ta nhìn Như Ý với vẻ dò xét pha lẫn vẻ sợ hãi, cô ta không biết Như Ý đã biết bao nhiêu, người hôm ấy có phải Như Ý hay không? Vậy...Nếu đúng thật là Như Ý, tại sao đại phu nhân vẫn bình tĩnh đến thế, lẽ nào bọn họ có mưu toan gì hay sao.

Như Ý thấy ngũ phu nhân im lặng, bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng vô cùng, Như Ý bèn mỉm cười, trong lòng thầm ấp ủ hy vọng, rồi nhìn ngũ phu nhân nói: "Ngũ phu nhân, Như Ý luôn thấy kỳ lạ về loại trà kỳ trước, chẳng biết lá trà đấy là loại trà gì mà lại thơm đến như vậy, không biết nô tỳ có phúc thưởng thức chăng?"

Ngũ phu nhân thấy căng thẳng, sao Như Ý lại tò mò loại trà đó đến vậy, cô ấy thật sự chỉ muốn nếm thử hay là đã phát hiện ra điều gì, rõ ràng cô ta nhớ Tiểu Thúy đã đổ cả đi rồi, là thế nào vậy chứ?

Ngũ phu nhân suy tính xem phải dối trá thế nào, loại trà đó cô ta chỉ có một chút thôi, tất nhiên đều đã được tẩm thứ đồ khác, nếu bây giờ lấy ra há chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?

"Ha ha, cô đến thật không đúng lúc, lần trước có một con nha đầu bất cẩn làm ướt trà, ta đang kêu cô ta mang trà đi phơi nắng, đợi khi nào trà khô rồi sẽ mang đến cho cô uống thử!" Ngũ phu nhân nở nụ cười tao nhã, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhận ra được bàn tay hơi bất an của cô ta.

Như Ý mỉm cười, cũng không tiếp tục làm khó ngũ phu nhân: "Ngũ phu nhân lo nghĩ nhiều rồi, nô tỳ chỉ ôm niềm hy vọng mà thôi, ngũ phu nhân lại nhọc lòng như thế, nô tỳ thật rất cảm kích!"

Hai người nói xong chủ đề này dường như không còn gì để tiếp tục trò chuyện, chỉ nói thêm dăm ba câu nữa bèn thôi.

"Tỷ tỷ, tỷ thấy rồi đó, không ngờ Như Ý lại khó đối phó như vậy!" Ngũ phu nhân thấy Như Ý đi rồi bèn vẫy tay với người đằng sau bức bình phong.

Nhị phu nhân bước ra, ánh mắt hơi tức giận, rõ ràng những lời Như Ý nói không giống như để cho ngũ phu nhân nghe, mà muốn với mình, lẽ nào cô ta đã biết được gì rồi?

"Có những lúc, nếu không giữ được chủ tướng thì chỉ đành vứt bỏ binh tốt, thậm chí cả tướng quân cũng phải bỏ đi nốt, tốt nhất đừng có uy hiếp gì đến chúng ta, bằng không thì..." Gương mặt nhị phu nhân trở nên vặn vẹp, nụ cười rất quái dị, cánh hoa trong tay bà ta đã nát vụn, giống như gương mặt kinh khủng bây giờ của bà ta vậy.

"Nỡ?" Ngũ phu nhân ngạc nhiên nhìn nhị phu nhân, mặc dù cô ta biết Như Ý thông minh đến mức đáng sợ, nếu thật sự trở thành kẻ địch thì ắt sẽ là kẻ địch đáng gờm, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến phải xử lý một cách tàn nhẫn như lời nhị phu nhân, cô ta vẫn luôn không mong muốn bản thân mình phải dính máu tanh, thật ra đây cũng là lý do tại sao cô ta lại có thể sống bình yên trong Vệ phủ.

Nhìn thấy vẻ không đành lòng của ngũ phu nhân, nhị phu nhân khinh bỉ hừ một tiếng: "Cách làm của các người đã gây hại cho người vô tội, nếu như muốn đạt được mục đích thì phải trả giá xứng đáng, thậm chí đạp lên xác chết của kẻ khác mà đi!" Nhị phu nhân siết nắm tay, nhìn về nơi xa với vẻ hung tợn giễu cợt rồi ngông cuồng nói.

Ngũ phu nhân thấy nhị phu nhân như vậy, trong lòng cô ta run rẩy vì chột dạ, đột nhiên cảm thấy sợ phải thấy kết quả của cuộc chiến này.

Sau khi đi khỏi viện của ngũ phu nhân, Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm, thực chất cô không thích cảm giác nhẫn nhịn và tính toán, cô càng thích được ở bên cạnh Tiểu Thúy, thích dáng vẻ không buồn không lo của Tiểu Thúy lúc hai người trò chuyện.

Ở phía xa xa, Như Ý nhìn thấy có người đi theo Vệ quốc công vào căn viện bí mật, không phải bây giờ quốc công không có nhà à?

Như Ý biết chuyện này là vì đại phu nhân đã nói cho cô nghe, hiện giờ đại phu nhân vô cùng tin tưởng vào Như Ý.

Như Ý muốn đi theo nhưng cô lại phát hiện ra chỉ cần mình nhấc bước, hai người bên đó sẽ cảnh giác nhìn dáo dác bốn phía, để bảo vệ an toàn cho mình, Như Ý chỉ đành chờ đợi một lúc rồi mới do thám nơi ấy.

"Như Ý, ta nghe nói hôm nay ngũ phu nhân tìm đến cô à?" Tin tức của đại phu nhân rất nhanh nhạy, Như Ý chỉ vừa đi một lát, không ngờ cô ta đã biết rồi.

"Dạ, khi nãy nô tỳ và ngũ phu nhân có trò chuyện một lúc!" Như Ý cũng không giấu giếm mà nghiêm túc trả lời.

"Cô ta nói gì với cô? Cô còn chưa đi tìm cô ta mà cô ta đã tìm đến cô rồi à!" Đại phu nhân cười nhẹ, nhưng bà ta cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Ngũ phu nhân không có nói gì nhiều? Cô ấy vòng vo với nô tỳ một hồi, hình như tỏ ý hy vọng nô tỳ qua giúp đỡ cô ta!" Như Ý cúi đầu thật thà trả lời đại phu nhân.

"Ồ?" Đại phu nhân vừa nghe Như Ý nói thế bèn thấy hơi kỳ lạ, cô ta lập tức nhíu mày, im lặng trong chốc lát, rồi lo lắng suy đoán: "Cô nói xem, cô ta có cấu kết với nhị phu nhân không?"

Mặc dù bà ta chỉ thắc mắc hỏi, nhưng cũng đủ để Như Ý phải khâm phục trí thông minh của đại phu nhân: "Đại phu nhân đoán đúng lắm ạ, hôm nay nô tỳ cảm thấy có người trong phòng ngũ phu nhân, nhưng người ấy nấp đằng sau, dường như không muốn để nô tỳ biết được thân phận của mình! Nô tỳ chỉ đoán người ấy là nhị phu nhân!" Mặc dù Như Ý không dám khẳng định, nhưng lời lẽ của cô đã chỉ ra rõ ràng rồi, dù sao Như Ý biết cũng chỉ trong số người này, những vị phu nhân khác không có lá gan gây chuyện.

"Ừm! Ta biết rồi, nếu thật là vậy...Ôi, lát nữa ta sẽ hỏi thử cậu em họ coi sao!" Đại phu nhân buồn bã thở dài, bà xoa trán: "Nhưng gần đây không có trà của ngũ phu nhân ta lại thấy thèm, hôm khác kêu cô ta đến pha trà cho ta, đến lúc đó cô cũng uống thử đi, mùi vị khá ngon đấy, mới uống một lần mà ta đã nghiện rồi!"

Đại phu nhân nói một cách chân thành, nhưng lại khiến cho Như Ý thầm nghĩ, xem ra lần sau có thể điều tra cho rõ ràng sự thật rồi.