Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 441: Người phản bội chính mình



“Vệ quốc công muốn tạo phản, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ tài phú như ngày hôm nay, cho nên hắn nhất định sẽ đến, cho dù không đến, ta cũng sẽ cho người dụ hắn đến, lần này giả bùa chú cũng cần có hắn…” Như Ý thấy biểu tình Lý công công lo lắng cho mình thì khẽ gật đầu biểu thị mình rất tốt, sau đó nghiêm túc nhìn Thác Bạc Liệt nói.

Lần nữa đến địa phương này, Vệ quốc công hiển nhiên không có bao nhiêu sự điềm tĩnh, mà rất kích động, ông ta trước giờ không có đến, là bởi vì không có chỉ điểm của bản sách đó, đến cũng uổng công, còn có yêu thú kia, ông ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm, hiện nay mọi thứ đều có người mở đường sẵn cho ông ta, hơn nữa giang sơn sắp là của ông ta rồi, ông ta có thể không kích động sao?

“Nhìn thấy chưa, địa phương này thần thánh như vậy, địa phương này lập tức cũng sẽ là của ta, ha ha…” Vệ quốc công nói với Thái hậu, sau đó nhảy xuống ngựa.

Thái hậu đến địa phương này, không biết tạo sao nước mắt của bà ta vậy mà không kìm được mà lăn dài trên mặt, mang theo cảm xúc phức tạp nhìn cảnh vật trước mặt.

Vệ quốc công không quan tâm bà ta, một mình đi đến nơi giấu bảo vật, ông ta đã đến cho nên cũng sẽ không phiền phức như vậy.

Kỳ quái là, Thái hậu lại theo kịp bước chân của Vệ quốc công, đi qua vài chỗ nguy hiểm, mà không có chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, bà ta tự nhiên biết là do nguyên nhân gì, vì bản thân bà ta không có niệm tưởng, không có tham vọng. Cho nên cái gọi là huyễn cảnh chỉ nhằm vào những ai trong lòng có tham niệm thì mới bị ảnh hưởng.

Chờ đợi sẽ khiến con người ta lo lắng, Thác Bạc Liệt, một người tràn đầy ham muốn, trong lòng lúc này mang theo sự lo lắng, thủ hạ đứng bên cạnh không nhúc nhích, người bình tĩnh chỉ có Như Ý, không phải cô không suy nghĩ, mà là bây giờ lo lắng cũng không có tác dụng.

“Hừm…” Trác lão tướng quân cũng không biết nên dùng lý trí hay dùng cảm xúc thất thường đến biểu đạt sự mất kiên nhẫn của chính mình nữa.

Lý công công nghe thấy âm thanh này, không nhịn được là nhìn Thái thượng hoàng đang nằm bên cạnh mình: “Thái thượng hoàng, người phải chống đỡ!” Giọng nói Lý công công mang theo chút nghèn nghẹn, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Trác lão tướng quân ho khẽ, cơ thể Thái thượng hoàng cũng hơi run.

Như Ý nghe thấy tiếng của Lý công công, nhíu mày, trong lòng cuối cùng cũng có chút lo lắng, Vệ quốc công tại sao còn chưa có đến, lẽ nào Thái hậu không có để lộ tin tức cho Vệ quốc công?

Thác Bạc Liệt nghe thấy tiếng của Trác lão tướng quân, sau đó quét mắt nhìn biểu tình của tất cả mọi người, vậy mà lại để lộ ra vẻ khinh thường, những biểu tình này đều lọt vào mắt của Như Ý đều khiến cô có chút nghi ngờ nam nhân trước mặt này không phải Thác Bạc Liệt.

“Thác Bạc Liệt, biểu tình của chàng vậy là sao, Thái thượng hoàng là phụ hoàng của chàng, phụ thân của ta là trung thần của chàng, Lý công công luôn ở bên cạnh chàng, luôn chăm sóc cho chàng, chàng không nên có biểu tình như vậy!” Như Ý không biết làm sao để biểu đạt cảm xúc phức tạp của bản thân, cô thậm chí cảm thấy chất vấn như vậy rõ ràng không có tác dụng.

“Ồ…” Thác Bạc Liệt thế mà phát ra âm thanh mang ý vị thâm trường như vậy, sau đó tiến sát đến bên cạnh Như Ý: “Nàng có phải nên cộng thêm cả nàng, không nên áp đặt cảm xúc của người khác nên trẫm, có điều…” Thác Bạc Liệt nâng cằm của Như Ý lên, cười nói: “Có điều, nàng có điểm không giống bọn họ như vậy, ít nhất trong mắt trẫm thấy không giống!” Thác Bạc Liệt nói xong thì quay người lại, nhìn về phía đại môn, chờ đợi Vệ Quốc công đến.

Như Ý hơi sững người, không có nói cái gì, cô không biết vì cái gì khiến ngữ khi của Thác Bạc Liệt lại thay đổi.

“Ha ha ha, xem ra ta đến đúng lúc!” Vệ quốc công vừa vào cửa, cả đường đi vậy mà rất bình yên, ông ta vẫn đang kinh hỷ, sau đó đi đến đại môn, tiếp nhận mọi ánh mắt, dường như đã đợi mình khá lâu, lúc này ông ta nở nụ cười cuồng vọng, những người ở đây theo ông ta thấy thì đều là những kẻ già yếu, bệnh tật.

Như Ý muốn bước lên thì lại bị Thác Bạc Liệt chặn lại, Như Ý tưởng Thác Bạc Liệt vì bảo vệ mình mà trong lòng thấy ấm áp.

Thác Bạc Liệt nhìn Vệ quốc công, không phải tàn nhẫn, mà chỉ là biểu cảm điềm tĩnh, ánh mắt lại thâm sâu khiến người ta nhìn không thấu: “Không ngờ tốc độ của ngươi chậm như vậy, nếu đã đến rồi, Như Ý cũng có thể mau chóng giải quyết tất cả, cùng trẫm trở về hưởng thụ!”

Như Ý mặc dù không hiểu hoàn toàn câu nói này của Thác Bạc Liệt, nhưng cô bây giờ có việc quan trong phải làm hơn: “Vệ quốc công, không nói dong dài nữa, các ngươi cho dù muốn đồ vật bên trong, vậy thì bắt buộc phải phối hợp với đồ vật trong này, nếu không thứ đó các ngươi căn bản không lấy đi được, ban đầu nếu không phải bởi vì lòng tham của ngươi, bọn họ cũng sẽ không bởi vì một chút sai lầm mà thành ra như vậy, cho nên bây giờ ngươi bắt buộc phải phối hợp!” Như Ý đã nhìn thấy rất nhiều người vì lợi ích, cô chính là muốn lợi dụng lòng tham của Vệ quốc công đến hoàn thành việc tiếp theo cô sẽ làm.

Vệ quốc công cau mày, sau đó liếc qua những người bên cạnh, trong tất cả mọi người, cũng chỉ có bản thân là tốt, ban đầu may lưu lại một chiêu cho mình, chỉ là nhỏ thiếu một giọt máu, sau đó mới không có kết cục như thế này, hiện nay Như Ý muốn nói gì, ông ta chỉ có phối hợp, có điều tiền đề là, Như Ý cho ông ta một lý do thuyết phục: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đáp ứng ngươi, ta sẽ tin tưởng ngươi!” Vệ quốc công nhướn mày, không quan tâm Thác Bạc Liệt, hiện nay ông ta cũng là Hoàng thượng rồi, Thác Bạc Liệt bây giờ tính là cái gì chứ.

Như Ý cũng biết sẽ bị hỏi như vậy, cho nên không có ngạc nhiên: “Ngươi không phải muốn biết những thứ này làm sao chuyển đến Đông Hoan sao? Ta biết, hơn nữa ban đầu bởi vì ngươi nhỏ ít hơn một giọt máu, hại nhiều người như vậy, ta cũng biết!” Như Ý nhìn thẳng vào Vệ quốc công, càng tăng thêm sự thuyết phục.

Vệ quốc công lúc này cũng đanh nhìn Như Ý, hiển nhiên cô nói đúng.

“Vậy muốn ta phải làm sao!” Vệ quốc công hỏi thẳng vào vấn đề.

Như Ý híp mắt lại, cô biết Vệ quốc công đã không đợi kịp nữa, có điều cô cũng không gỡ nút: “Lý công công, chuẩn bị bát, ta muốn giải bùa chú!” Như Ý cần Vệ quốc công nhỏ một giọt máu tim, cô cũng biết tại sao Thái thượng hoàng muốn Vệ quốc công và Thái hậu cùng đến, bọn họ có quan hệ bất chính với nhau, chỉ muốn một đứa con thì thôi đi, nếu như cộng thêm máu của đứa con của mình, có lẽ không có phiền phức như vậy rồi, nhưng hôm nay cái gì cũng không có, cho nên Như Ý chỉ có thể thử phương pháp ngu ngốc nhất xem có thể đạt được hiệu quả hay không!

Thác Bạc Liệt đứng bên cạnh, nhìn hai người đứng song song và động tác sau đó, một lời cũng không nói.

Mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, Như Ý đưa dao cho Vệ quốc công, còn có một cái bát.

“Trình tự này, sợ rằng ngươi so với ta còn hiểu hơn!” Như Ý không giải thích nhiều, cô biết những thứ này Vệ quốc công đã từng làm rồi.

Vệ quốc công cắn răng, tàn nhẫn xuống tay, sau đó đem máu của mình nhỏ vào trong bát đưa cho Như Ý.

Như Ý lần nữa kêu Lý công công dựa vào phương pháp ban đầu đi làm, cuối cùng chiếc bát trở lại tay của Như Ý.

Thác Bạc Liệt cuối cùng cũng lên tiếng: “Đây chính là nội dung nàng xem từ trong quyển sách đó, nàng ban đầu tại sao muốn làm cho phức tạp như vậy, vậy mà muốn lợi dụng trẫm, trước không phải đã nói rồi sao?” Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý, hung hăng chất vấn.

Mí mắt Như Ý hơi giật, tuy trong lòng có chút lạnh, nhưng không khiến nàng sợ: “Thác Bạc Liệt, chàng có thể không tin ta, nhưng những bước này, chàng đều biết, vậy phía sau thì sao? Chàng lẽ nào một chút tin tưởng cũng không nguyện ý dành cho ta sao? Chàng rốt cuộc muốn như thế nào, trước đây chúng ta vào sinh ra tử, trước đây chính chúng chỉ nhìn thấy tình cảm, tin tưởng rốt cuộc đã đi đâu rồi!” Như Ý không hiểu, cô thật sự có chút không tiếp nhận được sự thay đổi lạnh lùng của Thác Bạc Liệt, đối với Tử Yên, Như Ý thật sự không thấy có giá trị gì cả.

Thác Bạc Liệt không cho là vậy: “Đừng nói nhiều như vậy, làm chuyện chính trước đã đi có gì nói sau!” Thác Bạc Liệt cười mỉa mai.

Như Ý bỗng mỉm cười, sau đó quăng con dao cho Thác Bạc Liệt: “Máu của chàng cộng thêm máu tim của ta, lại thêm của hai thần thú nữa!” Như Ý có thể nói cái gì, cô nghĩ có thể huyễn cảnh này sẽ có ảnh hưởng đến Thác Bạc Liệt, cô chỉ có thể dùng lý do này để an ủi bản thân.

Khi máu của thần thú hòa lẫn với máu của Thác Bạc Liệt, chỉ còn máu của một mình Như Ý nhỏ xuống, tất cả mọi người đều ngưng hô hấp, muốn nhìn xem kết cục cuối cùng rốt cuộc sẽ như thế nào.

Như Ý không có nhìn Thác Bạc Liệt, mà xoay đầu nhìn thần thú: “Bạch Dực, tất cả đều sẽ kết thúc sao?” Như Ý không biết tất cả chuyện này có hiệu quả không, nhưng tất cả mọi chuyện phải có kết quả mới được, cô cảm thấy địa phương này, chỗ phải là thần điện gì, rõ ràng là mầm họa.

“Chủ tử, hạ thủ đi, kết cục như thế nào không phải một người gánh vác!” Trong lòng Bạch Dực cảm nhận được sự mâu thuẫn của Như Ý, một dao này hạ xuống, rốt cuộc sẽ như thế nào, nó cũng không biết!

Như Ý gật đầu, khẽ khép mắt lại, con dao hướng về phía lồng ngực của mình.

“Ha ha…” Khi cô muốn ra tay thì tiếng cười của Thái hậu lại truyền đến.

Lực chú ý của tất cả mọi người chuyển lên người Thái hậu: “Như Ý, ngươi suy cho cùng cũng là một nữ tử đáng thương, so với ai gia còn đáng thương hơn!”

Như Ý nhìn sang Thái hậu, thật ra cô luôn không thích Thái hậu, nhưng lúc này cô lại không hận, không ghét, mà lại là đồng tình, bà ta nói cô là một nữ tử đáng thương, câu này? Bản thân cô đáng thương sao? Như Ý không biết, chỉ nhìn Thái hậu, muốn nghe trong miệng bà ta cô đáng thương như thế nào.

“Ngươi có lẽ không biết, tất cả những chuyện mà ai gia làm, đa số đều là vì Thác Bạc Liệt, hoàng nhi tốt của ta bảo ta làm, có phải rất kinh ngạc không, ha ha, phải! Đổi là ai cũng sẽ cảm thấy tất cả chuyện này là giả, đầu tiên chính là ngươi, Thác Bạc Liệt tại sao lúc nào cũng xuất hiện kịp lúc như thế, bởi vì mọi chuyện đều là do một mình nó thiết kế, còn nữa nó biết ngươi có quan hệ với người của Trác phủ, bản lĩnh của ngươi, nó chính là thông qua những phương thức này, những thủ đoạn này từng chút từng chút hiểu được, ngươi nói, ngươi không phải đáng thương thì là gì, Hoàng nhi, nói cho nàng biết đi…”

“Đủ rồi!” Thác Bạc Liệt tức giận, ánh mắt hắn nhìn Thái hậu rét lạnh đến thấu xương: “Người không có tư cách ở đây nói chuyện, người tưởng trẫm sẽ tin lời của người và Vệ quốc công sao? Trẫm ghét nhất chính là lừa dối và phản bội, tất cả những ai tham gia vào, trong lòng trẫm đã quyết, chỉ có một con đường chết.”

Như Ý kinh ngạc nhìn Thác Bạc Liệt, trong mắt cô tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt long lanh đáng thương, còn cả gương mặt buồn bã, rõ ràng đáng thương như vậy, cô cảm thấy bản thân giống như bước vào trong nước, dòng nước rất lạnh lẽo, như muốn đông cứng trái tim của cô, dòng nước cuồn cuộn dâng lên, vây chặt lấy cô, khiến cô dần dần chịu sự dày vò.

Như Ý kéo lấy Thác Bạc Liệt: “Nói cho ta biết, tất cả chuyện này có phải là sự thật không.” Như Ý muốn đáp án, muốn đáp án của Thác Bạc Liệt.

Thác Bạc Liệt chỉ tránh né ánh mắt của Như Ý, nói: “Nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Trẫm sao có thể lừa nàng chứ? Nhưng những lời trẫm vừa nói, đều là sự thật, người phản bội chính mình, thì chỉ có thể nhận được một kết cục!” Nói xong Thác Bạc Liệt trực tiếp bẻ cổ của mình, ánh mắt tàn ác nhìn Thái hậu: “Nàng nhanh lên, mọi người đều đang đợi nàng!”