Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 511: Hồi phục trí nhớ



Quả nhiên khi Hồng Đậu nghe thấy Như Ý nói như vậy, thiện cảm với Như Ý tăng thêm vài phần, nàng ta cười nói: “Vậy tên ta là gì, ta đã gặp nàng thế nào, có thể nói cho ta biết được không? Nói không chừng ta có thể hồi phục trí nhớ đấy, trong ký ức của ta có một người rất quan trọng, nhưng ta không thể nhớ ra người đó là ai, vì vậy ta rất muốn hồi phục lại trí nhớ!”

Hồng Đậu vô cùng chân thành muốn Như Ý giúp đỡ nàng, tất nhiên nàng ta cũng có nghi ngờ, nhưng bản thân nàng ta biết công phu, hơn nữa nàng ta phát hiện ra công phu của mình cũng không tồi, đối với sự nhận biết này, nàng ta mừng biết bao nhiêu.

Như Ý đương nhiên rất sẵn lòng, nhưng Hồng Đậu bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa hình như còn chưa phục hồi hẳn nên cô nghĩ ông lão kia chắc chắn sẽ còn xuất hiện, tới lúc đó Hắc Huyền Lệnh sẽ xong đời.

Hồng Đậu cứ thế theo Như Ý đến trạch viên mới Như Ý mua, Như Ý còn đặc biệt làm một gian cho Hồng Đậu nhưng gian phòng ấy rất gần với gian của Như Ý, Như Ý làm vậy thực ra là vì muốn nhanh chóng bắt được ông lão của Hắc Huyền Lệnh, theo truyền thuyết Hắc Huyền Lệnh, Như Ý đoán hiện tại Hắc Huyền Lệnh chưa được mở ra, chỉ là không biết Hồng Đậu có nắm được tung tích của món đồ đó không, Như Ý nghĩ xem có nên hỏi Hồng Đậu hay không để tìm hiểu tình hình một chút.

Khi Quái Dịch Tử thực sự tỉnh táo lại, gấp gáp quá cũng không ổn, bây giờ ông ta không biết nha đầu đó đã đi đâu, đến cả tâm trạng đi học cách trộm đồ cũng không còn nữa.

“Tiểu nha đầu này, chỉ biết kiếm việc cho sư phụ làm!”

Quái Dịch Tử thở dài bất lực.

Trong khi đó ở chỗ của Như Ý, cô đang nói chuyện ngày xưa với Hồng Đậu, nhưng vì Như Ý và Hồng Đậu trước kia không giao du nhiều nên Như Ý nói không được bao nhiêu, hơn nữa Như Ý thực tế vẫn đang che giấu thân phận của Hồng Đậu, cô lo lắng nếu Hồng Đậu biết được, nàng ta mà bỏ đi lại quay về Tịch Mịch Yên Vũ lâu, như thế chẳng phải nỗ lực của Như Ý sẽ như đổ sông đổ bể sao?

“Hóa ra ta lợi hại đến vậy!” Không vướng vào những ký ức trong quá khứ, Hồng Đậu có một cuộc sống hạnh phúc và đơn giản hơn nhiều, nghe Như Ý nói về chuyện của mình khiến nàng ta có cảm giác sùng bái bản thân.

Như Ý nhìn Hồng Đậu, cô như thấy được hình bóng của Tiểu Giai, hơi thương tâm, cô kéo lấy Hồng Đậu cười nói: “Tất nhiên, Hồng Đậu rất lợi hại, hơn nữa nàng là cười có tính cách hào sảng, có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng nữa đấy!”

Trước câu nói đùa của Như Ý, Hồng Đậu đỏ mặt: “Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy!?” Vừa nói nàng ta vừa ngượng ngùng cúi đầu.

“Đương nhiên là đang khen muội đấy!” Như Ý cũng rất vui, cô thấy dáng vẻ này của Hồng Đậu vô cùng thích thú.

“Vậy, muội có thích nam nhân nào không?” Hồng Đậu luôn cảm thấy rằng người quan trọng mà nàng ta đã quên có thể là người đàn ông nàng thích, vì vậy nàng ta muốn biết liệu Như Ý có biết không, có lẽ có thể giúp nàng ta khôi phục trí nhớ.

Nụ cười trên khuôn mặt Như Ý hơi cứng nhắc, cô thực sự không biết đó là ai sao?

“Ta xin lỗi, muội muội, muội không nói với ta, đúng là tỷ đã sơ suất rồi!” Như Ý nói lời xin lỗi với Hồng Đậu.

Mặc dù Hồng Đậu hơi tiếc nuối nhưng nàng ta lại xua tay nói: “Không sao đâu, bây giờ gặp được tỷ tỷ cũng tốt, ít nhất là muội sẽ không bị đói bụng nữa!” Hồng Đậu vui vẻ ra mặt, cứ như việc mình đói bụng là việc không quan trọng vậy.

Như Ý nhìn dáng vẻ này của Hồng Đậu, gương mặt bất giác nở nụ cười.

“Đúng rồi, Hồng Đậu, tỷ muốn hỏi, muội có nhớ lúc muội tỉnh dậy gặp được ai không? Muội có biết người đó giờ đang ở đâu không?

Như Ý nhìn Hồng Đậu với chút mong đợi, muốn nhận được câu trả lời từ nàng ta.

“Lão già chết tiệt ấy…”

Hồng Đậu mắng thầm trong miệng, nhưng nàng ta lại tỉnh táo, phòng bị, nàng ta nhìn Như Ý cẩn thận, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ hỏi về ông ta làm gì?”

Như Ý không ngờ Hồng Đậu đã mất trí nhớ vẫn còn cẩn thận như vậy, cô bình tĩnh lại, ngồi ngay ngắn nói: “Vì người đó đã cứu lấy muội, đương nhiên phải cảm ơn người ta rồi, chúng ta không thể nợ ân tình người khác được!”

Nhưng Hồng Đậu hơi bối rối: “Nhưng tỷ tỷ, tại sao muội lại cảm thấy rất quen thuộc với ông ta, không vạch rõ giới hạn với ông ta, lúc nói chuyện muội còn nói rất tuỳ ý, cứ như là hai người vốn quen biết nhau vậy!”

Vốn quen biết nhau? Như Ý phân tích vấn đề, Hồng Đậu và Cát Băng từng quen nhau, Cát Băng gọi lão nhân là sư phụ, vậy nếu lão nhân có quen biết Hồng Đậu thì cũng đúng thôi, tiếp theo mình phải hỏi thế nào bây giờ?

Như Ý che giấu sự bối rối của mình, rồi mỉm cười hào phóng nói: “Nếu hai người đã biết nhau thì tốt thôi, nhưng chỉ sợ là không thân lắm, muội không hay câu nệ tiểu tiết nên mới cư xử với ông ta như thế, mà muội ra ngoài thế này, ông ta không lo lắng sao?

“Lo lắng?” Hồng Đậu bĩu môi, như thể đó là điều đương nhiên, nếu ông lão đó lo lắng, chắc chắn sẽ ra ngoài để tìm mình nhưng nếu lão nhân không tìm thấy thì có đau lòng không nhỉ. Nghĩ tới đây, Hồng Đậu lại trách mình quá bồng bột rồi.

“Không sao đâu, ông ta vẫn ổn mà!” Mặc dù Hồng Đậu nói thế nhưng nàng ta vẫn tự trách mình, nàng ta quyết định tìm ông lão vào một ngày khác, nếu không nàng ta sẽ thấy tiếc khi lạc mất ông lão thú vị như vậy.

Lúc này, ông lão vẫn đang nghĩ về Hồng Đậu đột nhiên hắt xì: “Nha đầu chết tiệt, lại mắng ta rồi đấy, nếu mà ta đây tìm được ngươi, ngươi chết với ta!” Quái Dịch Tử nghĩ rằng Hồng Đậu đang thầm mắng mình nên trả lời lại, chỉ đáng tiếc là Hồng Đậu không nghe thấy được.

Vào ngày thứ hai, Hồng Đậu nhân lúc Như Ý bận rộn chuyển mở tiệm, nàng ta lén lút chuồn ra ngoài.

Hồng Đậu có công phu rất cao, người bình thường không thể theo kịp nàng, Như Ý lại quá bận rộn không kịp trở mình, vì vậy cô phải đợi Mộ Dung Tinh Thần quay lại mới tính tiếp.

Hồng Đậu bắt đầu hơi lo lắng, nàng ta dè dặt đi một đoạn đường thấy không có ai đi theo, lúc này nàng ta càng thêm tín nhiệm Như Ý rồi vội vàng chạy lên núi.

“Lão già chết tiệt, lão già chết tiệt…”

Hồng Đậu đã lên núi từ rất sớm, nhưng vì Quái Dịch Tử lo lắng Hồng Đậu gặp phải chuyện gì nên ông ta đã sớm rời đi tìm Hồng Đậu.

Hồng Đậu hét đến khản cổ cũng không tìm thấy dấu vết của ông lão, nàng ta cảm thấy rầu rĩ.

“Lão gìa chết tiệt, lão già xấu xa, thế mà không lo lắng cho ta, chả biết lại chạy đi đâu rồi, chắc chắn là lại đi uống hoa tửu rồi!”

Đạp cỏ trên mặt đất, Hồng Đậu lại tiếp tục mắng Quái Dịch Tử, khiến Quái Dịch Tử lúc ấy không ngừng hắt hơi.

Hồng Đậu đợi đến nỗi bực mình, nàng ta lấy túi thơm Quái Dịch Tử đưa cho mình để lên trên bàn, lúc này mới yên tâm rời đi.

Mộ Dung Tinh Thần nhanh chóng xử lý xong công việc của mình chỉ để gặp Như Ý càng sớm càng tốt, hắn thậm chí không ngồi kiệu xuống núi mà trực tiếp cưỡi ngựa, ngựa đế bay rất nhanh, chạy đến đâu cát bụi cuộn lên đến đấy.

Hồng Đậu đi bộ xuống núi trong tâm trạng bực dọc, không ngờ lúc mình còn đang mắng lão nhân có một con ngựa đang phi nước đại hướng chỗ mình, đây đương nhiên không phải trọng điểm, trọng điểm là cát bụi đang chui tọt hết vào miệng nàng ta rồi đây này.

Cuối cùng lần này Hồng Đậu cũng phát hoả, tâm trạng nàng ta đã không tốt sẵn, lại thêm nàng ta từ trước đến nay đều là người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta trả lại gấp trăm.

Nhìn thấy bóng ngựa đang tiến tới trước mắt, nàng cong người, dùng hết sức lực sử dụng công phu đuổi theo.

“Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!”

Hồng Đậu hoàn toàn không biết mình sắp gặp ai, chỉ cần xả được cơn giận, nàng ta không thèm quan tâm, quyết tâm chặn đường ngựa.

Lúc đầu Mộ Dung Tinh Thần cực kỳ phấn khích, vì vậy hắn khá thân thiện với mọi người, không thể nào phơi bày xấu xa bên trong ra được.

Vì vậy khi có người chắn ngựa, hắn suýt lao vào luôn, cũng may hắn đã phản ứng kịp thời, nỗ lực kiềm chế dây ngựa, hắn hỏi một cách bất mãn: “Cô nương, cô có muốn sống hay không mà dám chắn đường ngựa của ta! ”

Vì khói bụi mịt mù, hắn không nhận ra gương mặt của Hồng Đậu, hắn chỉ đoán được đây là một nữ tử.

||||| Truyện đề cử: Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng |||||

Không biết vì sao, Hồng Đậu vẫn rất hào khí nhưng khi nghe giọng nói của nam nhân này, nàng ta cảm thấy rất quen thuộc, như thể nàng ta đã nghe nó rất nhiều năm, nhớ rất nhiều năm, và thậm chí còn cảm nhận được tự sâu trong xương cốt.

Sự quen thuộc đó thực sự gợi lên một số ký ức trong nàng ta, nàng ta cảm thấy có gì đó như sắp vỡ tung trên mặt đất, nỗi đau như xuyên thấu thân thể nàng ta khiến nàng ta ngồi sụp xuống ôm lấy đầu.

Mộ Dung Tinh Thần thấy nữ nhân trước mặt, ngồi xổm xuống vùi đầu trong tay, tưởng rằng bị thương ở đâu, nhanh chóng xuống ngựa đi kiểm tra.

“Cô nương có sao không!? Không phải cô bị thương rồi đấy chứ?” Mộ Dung Tinh Thần lo lắng, nguyên nhân lo lắng không phải vì nữ tử trước mặt, mà là vì hắn không thể nhanh chóng gặp được Như Ý.

Hồng Đậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt, lông mày này rất quen thuộc, mặc dù chưa hoàn toàn được ghi nhớ trong tâm trí nàng nhưng nàng ta có thể cảm nhận được đây chính là người vẫn ở trong tâm trí nàng ta.

“Ta là ai?” Hồng Đậu nhẹ nhàng hỏi, nhìn chằm chằm vào nam nhân tuyệt mỹ trước mặt.

Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn thấy gương mặt này, Mộ Dung Tinh Thần sững người, hắn không mất trí nhớ nên đương nhiên nhận ra Hồng Đậu, cảm xúc hạnh phúc như vỡ oà trong hắn.

“Hồng Đậu, là nàng!” Mộ Dung Tinh Thần không muốn chạm vào những nữ nhân khác, vì vậy hắn đã không chủ động giúp đỡ, chỉ là lịch sự một chút thôi.

Hồng Đậu rất vui khi thấy nam nhân trước mặt, thậm chí còn gọi đúng tên nàng ta, nàng ta kết luận rằng nam nhân trước mặt chính là người quan trọng trong cuộc đời mình, hơn nữa người đó còn rất hạnh phúc khi nhìn thấy mình, có lẽ chàng cũng thích mình, nàng ta nhớ Như ý nói rằng có rất nhiều nam nhân cũng thích nàng ta.

“Ừm, là ta đây!”

Mặt Hồng Đậu đỏ ửng, nàng ta hơi ngại ngùng, nhưng nàng ta không biết phải đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào đâu.

Mộ Dung Tinh Thần rất vui vì như vậy hắn vừa giải quyết một vấn đề lại vừa được gặp Như Ý, đợi sau khi họ giải quyết hết mọi chuyện, họ sẽ tìm một nơi yên tĩnh và trải qua cuộc sống một cách hạnh phúc và giản dị, khóe miệng của Mộ Dung Tinh Thần cong lên một đường tuyệt đẹp.

Hồng Đậu hiểu lầm ý cười của Mộ Dung Tinh Thần, nàng ta tưởng rằng Mộ Dung Tinh Thần đang ngại ngùng.

Cả hai cứ thế đi xuống núi, nhưng hoá ra bọn họ cùng đến một nơi, điều này khiến Hồng Đậu thậm chí còn hạnh phúc hơn, đây liệu có phải là định mệnh? Hồng Đậu thầm hỏi mà cảm thấy hồi hộp.

“Tỷ tỷ, muội trở về rồi!”

Khi Hồng Đậu bước vào, nàng ta không hề kiêng dè mà gọi to lên.

Như Ý vui mừng khôn xiết, cô sợ rằng Hồng Đậu đi rồi sẽ không quay lại, nghe được giọng nói của Hồng Đậu, cô nhanh chóng ra khỏi phòng.

Mộ Dung Tinh Thần đi ngay sau, cảm thấy hơi phấn khích, hắn đã không cô hai ngày rồi, nhưng hắn không ngờ rằng hắn nhớ cô rất nhiều.

“Cũng may là muội đã trở về, ta còn đang lo lắng đây!”

Như Ý mỉm cười chào đón, nhưng khi cô nhìn thấy Mộ Dung Tinh Thần, cô chỉ nhàn nhạt cười.

“Như Ý, ta sẽ xử lý tốt!”

Mộ Dung Tinh Thần cũng cười, rất dịu dàng và ấm áp như một cơn gió xuân.

Hai người gặp nhau trong sự hiểu ngầm như vậy, nhưng Hồng Đậu không nhìn ra được bầu không khí giữa hai người họ không đúng lắm, nàng ta thậm chí còn kéo Như Ý đi chỗ khác, chỉ vào Mộ Dung Tinh Thần và nói: “Tỷ, chàng ấy biết muội đấy, hơn nữa lúc nhìn thấy muội còn vô cùng gấp gáp, hạnh phúc vui mừng, vì thế…”