Minh Ngôn Hạo ngập ngừng, rồi nói: “Có một vài chuyện, nếu tình hình quá đặc biệt thì từ chối trả lời nhé, chứ bằng không thì không chơi đâu.”
Thực chất anh ta đã nhìn thấu kế hoạch của Như Ý, nhưng vừa vặn anh ta cũng có vài câu muốn hỏi cô, bởi vậy nên mới đồng ý.
“Được!” Như Ý trả lời một cách dứt khoát: “Bắt đầu! Tôi đi trước.”
Như Ý rút ra một tấm trong những lá bài vừa xào, rồi đợi Minh Ngôn Hạo rút.
Minh Ngôn Hạo chọn một tấm trong số ấy, đáp: “Cô lật trước đi.”
“Lật thì lật, sợ anh à!” Như Ý bĩu môi, lật tấm bài lên.
Là lá sáu chuồn đen!
“Nhỏ thế!” Như Ý hơi lo lắng.
“Cô thua là cái chắc rồi.” Minh Ngôn Hạo lật tấm bài trong tay lên, gương mặt hết sức đắc ý.
Chẳng ngờ lại là ba cơ đỏ!
Hai người đều sững sờ, Như Ý lập tức phá lên cười lớn.
“Cười chết mất…” Như Ý ôm bụng, người ngặt nghẽo.
Minh Ngôn Hạo không còn đắc ý như ban nãy nữa, vầng trán anh ta nổi đầy sọc đen, nói: “Ván này không tính!”
“Ớ, anh có phải là đàn ông không? Lại dùng đến cách thức bỉ ổi thế này đó à…” Như Ý sốt ruột, khó khăn lắm cô mới thẳng được một lần, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ.
Nhưng Minh Ngôn Hạo đúng là một tay vô lại, anh ta nói với sắc mặt đen sì: “Tôi có phải là đàn ông hay không, cô có cần kiểm tra chăng?” Anh ta nói rồi, bèn đứng dậy, còn bắt đầu cởi đại áo ngủ
Như Ý vội vàng che mắt lại, nói nhanh: “Thôi đi, anh là đàn ông được chưa.”
Nhưng lúc cô mở mắt ra, mới biết rằng Minh Ngôn Hạo chỉ giả vờ cởi áo mà thôi, hai lá bài ấy đã bị anh ta đặt vào trong đống bài lộn xộn rồi.
Minh Ngôn Hạo cười gian: “Được rồi, chúng ta chơi lại đi!” Sau khi nói dứt lời, anh ta nhanh chóng rút một lá bài trong đống ra, lật lên, là lá 10 rô.
Con số này đã rất lớn rồi.
Như Ý lầm bầm chửi rủa nụ cười gian của Minh Ngôn Hạo, vừa bất lực rút bài lật bài một lần nữa.
Lúc nhìn thấy chữ J trên lá bài, Như Ý phá lên cười: “Ầu ye! Thắng lợi thuộc về tôi, vẫn thuộc về tôi mà thôi, đây là thực tế, không tài nào thay đổi được!”
“Nếu bây giờ anh còn giở trò vô lại nữa, tôi sẽ chém anh đấy.” Như Ý trừng mắt nhìn Minh Ngôn Hạo, rồi nói.
Minh Ngôn Hạo nhìn ánh mắt như thể muốn ăn thịt người của cô, cũng không khỏi run rẩy, anh ta bèn nói: “Trò chơi ấu trĩ thế này chỉ có người ấu trĩ như cô mới thích thôi, tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây…” Nói dứt lời, anh ta bèn đứng đậy đi lên lầu.
Như Ý cũng không cản anh ta lại, chỉ lạnh lùng nói: “Anh đúng là đồ vô lại, hơn nữa còn là đồ vô lại vô tích sự, anh luôn tránh né, không chỉ tránh né tôi mà còn tránh né nỗi lòng của mình nữa, đúng chứ?”
Câu nói này của Như Ý khiến cho anh ta lập tức đứng lặng thinh tại chỗ, vốn dĩ muốn sải chân đi lên lầu, nhưng lại không nhúc nhích nổi.
Anh ta vẫn luôn né tránh, né tránh… chuyện gì đây?
“Cô Như Ý cả nghĩ rồi, chẳng qua tôi thấy khát nên đi lấy chút rượu vang đỏ thôi.” Minh Ngôn Hạo nói rồi đi đến trước quầy rượu vang, lại rót thêm nửa ly rượu vào cái ly đã rỗng không của mình.
Hai người im lặng ngồi sang một bên, không ai nói gì, trong cả phòng khách chỉ tiếng rượu vang chậm rãi chảy vào ly mà thôi.
“Uống một chút đi, không nhiều đâu!” Minh Ngôn Hạo đưa một ly trong số đó cho cô.
Như Ý ngập ngừng, rồi cũng nhận lấy.
“Hỏi đi!” Minh Ngôn Hạo nhấp một hớp rượu vang đỏ, nói với cô.
Như Ý đặt ly rượu xuống, khi nãy cô đã ngửi thử, ly rượu này hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
“Lần này không chơi xỏ nữa à?” Như Ý cười nói: “Nếu như lần này anh vẫn cảm thấy không công bằng, chúng ta vẫn có thể bốc bài lại.” Thấy Minh Ngôn Hạo đột nhiên thản nhiên với mình thế, Như Ý cảm thấy hơi lạ lẫm.
Minh Ngôn Hạo lại nói: “Bớt dông dài đi, có chuyện gì thì nói mau.” Không biết vì sao, tâm trạng của anh đột nhiên trở nên khó chịu.
Như Ý hỏi: “Anh thích màu gì nhất?” Vốn dĩ cô không muốn hỏi câu này, nhưng vừa bắt đầu đã hỏi vào những câu nghiêm túc, sẽ làm cho Minh Ngôn Hạo cảnh giác.
Nhưng mà, Minh Ngôn Hạo lại sững sờ, đáp: “Đây cũng tính là một câu hỏi à?”
“Đương nhiên rồi, đây cũng là câu hỏi đó thôi! Chứ anh nghĩ sao!” Như Ý nói.
Minh Ngôn Hạo không buồn nghĩ ngợi mà đáp liền: “Chỉ cần phối với nhau đẹp, tôi đều thích hết.”
“Không được, câu trả lời này chung chung quá, phải trả lời chính xác hơn!”
“Màu trắng, màu tím!” Minh Ngôn Hạo sốt ruột: “Tiếp tục đi!” Anh ta nói rồi, bèn bốc lá bài mới.
Là lá hai chuồn!
Như Ý rút được ba chuồn!
Ván này Như Ý lại thắng nữa!
“Bây giờ anh có còn liên lạc với người phụ nữ đầu tiên của mình không?” Như Ý hỏi. Đây cũng là một trong số những câu cô muốn hỏi anh ta.
“Cô ấy hả?” Minh Ngôn Hạo ngẫm nghĩ một lúc: “Cô ấy đã đến một nơi tôi không tài nào đặt chân đến được.”
“Nơi nào?” Như Ý hỏi tiếp.
“Ừm thì…” Đột nhiên Minh Ngôn Hạo tỉnh ngộ, anh ta lạnh lùng nói: “Qua câu hỏi mới rồi.”
Như Ý xì một tiếng, nói ngay: “Đúng là đồ nhỏ mọn!”
Minh Ngôn Hạo lười chẳng muốn để ý đến cô, anh ta rút một lá bài rồi lật lên.
Ván này Minh Ngôn Hạo thắng.
“Trong lòng cô… có người thương không?” Minh Ngôn Hạo nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi mới nghĩ ra câu hỏi này.
Đột nhiên Như ý cảm thấy hiu quạnh, cô nghĩ đến Giai Tử Trạch, Âu Dương Tuyệt và Minh Ngôn Hạo đang đứng trước mặt mình, nếu như nói người tình tuyệt vời nhất ở cạnh cô, có lẽ là Âu Dương Tuyệt, nhưng tính cách của Âu Dương Tuyệt không đúng gu của cô, Minh Ngôn Hạo cũng thế, nhưng cô lại thân thiết với Minh Ngôn Hạo nhất, còn Giai Tử Trạch, trước giờ cô luôn coi anh ta là bạn.
“Có lẽ… có!” Như Ý nghĩ đến người đàn ông hiện lên trong đầu cô, trong lúc cô quấn quít với Minh Ngôn Hạo ở trên giường.
Cô là người đã mất trí nhớ, sao mà biết được người yêu của mình là ai.
“Là ai, không thể trả lời mập mờ vậy được.” Minh Ngôn Hạo gõ tay xuống mặt bàn.
Như Ý lại la lên: “Minh Ngôn Hạo!”
“Hả?” Minh Ngôn Hạo hỏi: “Sao đột nhiên trở nên nghiêm túc thế?
“Nếu như, chúng ta… xem như là bạn bè chứ!”
“Đã là bạn bè rồi, ít nhất thì tôi nghĩ như vậy đó!” Minh Ngôn Hạo bĩu môi nói.
Có thể được anh ta xem là bạn bè cũng chỉ có ba người mà thôi, cô rất may mắn trở thành một trong số đó.
“Cô muốn nói gì?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
Như Ý hít sâu một hơi, nói: “Nếu như… anh có một người bạn bị mất trí nhớ, thì anh sẽ cảm thấy như thế nào”
“Một người bị bị mất trí nhớ hả?” Minh Ngôn Hạo hỏi: “Đó là gì?”
“Thì là một người đã quên hết tất thảy những chuyện trong quá khứ, kể cả bạn bè, và người thân…” Như Ý giải thích.
“Là một người mất trí nhớ hả?” Minh Ngôn Hạo nói: “Tôi sẽ kêu người đó đi bệnh viện! Còn cảm thấy thế nào được nữa”
“Nếu như bác sĩ không chữa khỏi thì sao?” Đột nhiên Như Ý nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi gặng hỏi.
“Đậu! Bây giờ nền y học phát triển như thế, chỉ cần có tiền, thì chẳng có vấn đề gì đâu.” Minh Ngôn Hạo cầm ly rượu lên rồi nói.
“Có lẽ là vậy…” Như Ý với vẻ mặt mất mát.”
“Này, người bạn bị mất trí nhớ mà cô nói, sẽ không phải là chính cô đâu chứ!”
“Đúng là tôi đó!” Như Ý không hề che giấu.
Cô cảm thấy mình không cần phải giấu anh ta nữa, sau khi trở về Hong Kong, cô định cắt đứt quan hệ với anh ta, rồi bắt đầu tìm kiếm thân thế thật sự của mình, khiến cho những âm mưu toan tính ấy cút hết đi. Còn cái tên khốn nạn muốn mưu sát cô ấy, chắc chắn cô sẽ không buông tha cho hắn ta đâu.
“Sao lại nói với tôi những chuyện này?” Minh Ngôn Hạo hỏi.
“Bởi vì tôi cảm thấy anh là một người có thể làm bạn được! Lý do này đã đủ chưa?”
Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Cô chắc chắn là mình không uống say đấy chứ?”
“Mới có nửa ly, say thế nào được!” Như Ý xua tay, nói chắc nịch: “Cầm thêm chai nữa qua đây, cũng có thể uống hết.”
Vào lúc này, cô mới thật sự thổ lộ lòng mình trước mặt Minh Ngôn Hao, nói chuyện không hề kiêng dè gì cả, bản thân cô cũng vui vẻ hơn nhiều.
Minh Ngôn Hạo cười đáp: “Cái cô này nghĩ hay thật, rượu vang đỏ của tôi đều hàng sưu tầm cao cấp không đấy, có biết nửa ly rượu mà cô uống trị giá bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“50000” Minh Ngôn Hào cười nói: “Tiền đô!”
“Ha ha! Mùi vị cũng na ná với rượu vang bình thường thôi!” Như Ý tỏ ra khinh thường.
“Thôi đi, được hời còn khoe mẽ.” Minh Ngôn Hạo nhìn bộ tú lơ khơ trên bàn, nói tiếp: “Có chơi nữa hay không đây?”
“Không chơi nữa đấy, chẳng thú vị gì cả!” Như Ý xua tay.
“Nhưng mà… đột nhiên tôi cảm thấy, mình rất tò mò về cô, hay là để tôi hỏi cô một tí vậy.” Minh Ngôn Hạo cười nói.
Như Ý lại bảo: “Anh bớt đi cho tôi nhờ, muốn moi bí mật của tôi chứ gì, không có cửa đâu, mỗi người hỏi một câu, anh hỏi trước đi.”
Minh Ngôn Hạo cười: “Được, thế thì làm theo lời cô nói vậy, tôi muốn hỏi cô…cô nói cô bị mất trí nhớ, quên đi người thân, thậm chí quên hết thất thảy mọi chuyện, vậy cô đến Hong Kong làm gì?”
“Chuyện này khó giải thích lắm, dài thườn thượt đấy! Tôi nói cho anh nghe, tôi nương theo cảm giác của mình để tìm đến Hong Kong đó.”
“Vậy…”
Minh Ngôn Hạo vẫn còn chưa nói dứt lời, đã bị Như Ý cắt ngang, cô nói: “Anh đã hỏi xong phần mình rồi, đến lượt tôi chứ.”
Minh Ngôn Hạo phóng khoáng phất tay, Như Ý nói: “Anh có biết, chủ mưu muốn giết hại chúng ta là ai không?”
Cho dù với cô, hay với Minh Ngôn Hạo thì câu hỏi này cũng là một đề tài nhạy cảm.
Hai người họ, đã từng đồng cam cộng khổ với nhau.
Hai trái tim, vốn dĩ phải dựa dẫm vào nhau nhưng lại vì tính cách của hai người, mà bây giờ trông họ cứ như oan gia vậy.
“Tôi không biết.” Minh Ngôn Hạo nói thẳng.
“Tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải là trinh thám, tôi chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, cô cho rằng một thương nhân sẽ biết được chuyện này à?”
“Thôi vậy!”
Minh Ngôn Hạo giải thích một cách vô lại, Như Ý cũng chỉ đành thỏa hiệp mà thôi.
“Sao cô lại quen với Giai Tử Trạch thế, rồi sao lại sống chung với Giai Tử Trạch?” Minh Ngôn Hạo dựa người ra chiếc ghế sô pha đằng sau: “Nói thật lòng, tôi vô cùng mò tò chuyện này.”
“Nếu như tôi nói, tôi và anh ta vốn là đôi người xa lạ, chỉ tình cờ quen biết nhau thôi, anh có tin không?” Như Ý cười nói.
Minh Ngôn Hạo nhún vai, nói: “Đương nhiên là tin rồi, tại sao lại không tin? Nói đến đây, anh ta hơi ngập ngừng, rồi mới nói tiếp: “Có thể kể cho tôi nghe hai người tình cờ gặp nhau ra sao không? Tôi tin rằng…chắc chắn đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ và đẹp đẽ, chàng bạch mã hoàng tử điển trai, giàu có gặp được nữ chính mặc bikini, dáng người chuẩn của chúng ta, rồi sau đó quen nhau như vậy…”