Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 60: Rất đáng yêu



Đại đa số đệ tử của các thế gia và môn phái võ học đều bắt đầu tập võ khi mới ba bốn tuổi, khoảng hai mươi tuổi là có thể trở thành một cao thủ cấp sáu.

Trác Uyển năm hai mươi tuổi đã trở thành cao thủ cấp sáu, được xem là trung thược đẳng trong đám con gái.

Còn thiên tài cũng xuất thân từ Trác gia là Trác Vân Phong thì mười sáu tuổi đã trở thành cao thủ cấp sáu, mười chín tuổi trở thành cao thủ cấp bảy, chưa tới hai mươi lăm tuổi đã sắp tấn cấp lên thành cao thủ cấp tám, đây chính là sừng lân lông phượng, là có một không hai trong thế hệ cùng lứa!

Cao thủ cấp tám là đại sư võ học rồi. Thế nhưng muốn trở thành cao thủ cấp tám khó khăn biết bao, cả vương triều Thiên Tống này cũng chỉ có khoảng trăm cao thủ cấp tám mà thôi, còn thế gia võ học siêu cấp số một số hai như Trác vương phủ cũng chỉ có sáu cao thủ cấp tám.

Cao thủ cấp chính là tông sư rồi.

Bởi vì phá tan xiềng xích, càng lên đến cấp cao hơn càng khó, hơn nữa độ khó và mức độ chịu đau chịu khổ lại càng tăng gấp mấy lần thậm chí là gấp chục lần! Bởi vậy mặc dù có khoảng một trăm cao thủ cấp tám, thế nhưng thuận lợi tấn cấp trở thành cao thủ cấp chín quả thực chỉ le que có thể đếm đươc.

Cao thủ cấp chín có nghĩa là đứng trên đỉnh cao võ học, một đại tông sư, danh chấn thiên hạ!

Trác lão gia, Đường Bắc Lang của gia tộc Đường Bắc, Bạch Chấn của gia tộc họ Bạch, còn cả kiếm khách ma hành tung quỷ dị là Kiếm Trình. Bốn đại tông sư của thiên hạ ngày nay, danh tiếng chấn động dưới khắp gầm trời này, không ai không biết, không ai rõ!

Cao thủ cấp mười… Hay còn gọi là võ thần!

Đây là một loại sức mạnh đạt tới cực hãn, có thể nói kỹ thuật võ thuật đã đạt tới cảnh giới cực kỳ đáng sợ. Cao thủ cấp mười, chích sống trong thần thoại và truyền thuyết mà thôi! Mà mấy trăm năm trở lại đây chỉ có di nhất một võ thần được truyền lại chính là…. Trác Thiên Hành.

Như Ý cũng không biết chiêu thức lê hoa thần kiếm đệ nhất thiên hạ và ma hạch mà Tiểu Bạch đưa cho cô, đã khiến cô trở thành cao thủ cấp mười kế tiếp sau Trác Thiên Hành!

Công lực mạnh hơn dĩ nhiên là khiến cho cảm quan vốn dĩ đã nhạy bén của cô càng thêm lợi hại và chuẩn xác.

Tuy gã kiếm khác ngồi ở cái bàn kê sát tường đó đã ém giọng xuống rất nhỏ khi nói chuyện nhưng Như Ý vẫn nghe thấy.

Võ Thần Mật Thư?

Đây là thứ gì vậy?

Kể cả võ thần là gì Như Ý còn chẳng biết nên dĩ nhiên là lại càng không biết võ Võ Thần Mật Thư là gì, cô vô ý nghe được đoạn đối thoại như vậy nhưng cũng chẳng để bụng.

Bởi vì cô phát hiện một chuyện kỳ quái...

Tiểu Bạch tự nhiên không ăn gì hết!

Vịt qua Bắc Kinh giòn rụm vàng óng, thơm lựng thật sự khiến Như Ý động tay lia lịa, thịt bò, thịt gà và quả hạch trụng nước sôi đều là những món mà Tiểu Bạch yêu nhất nhưng lúc này, nói chẳng có chứng hứng thú nào khi đứng trước một bàn đầy ắp thức ăn.

"Tiểu Bạch, tại sao mày không ăn?" Như Ý tò mò.

"..." Tiểu Bạch hếch mũi lên, hít hà hai cái rồi lại năm yên không động đậy.

"Tiểu Bạch, mày bệnh rồi sao? Bình thường có đồ ăn thì mày nhất định là người đầu tiên nhào tới ăn ngấu nghiếng vậy mà hôm nay tại sao lại ỏng a ỏng ẹo như cô nương vậy?"

"Ngao ngao!"

Tiểu Bạch rướn cổ lên, hưng phấn kêu hai tiếng, thế nhưng vẫn không có chút hứng thú nào với cái bàn đầy ắp đồ ăn, còn chả thèm liếc mắt nhìn một cái mà chứ nhìn về phía xa xa.

"Tiểu Bạch?"

Như Ý cho rằng Tiểu Bạch bị bệnh nên mới không muốn ăn, nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của nó thì lại không giống như là bị bệnh. Ánh mắt lóe lên một tai giảo hoạt, trừng mắt nhìn xa xa, giống như ở đó có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn nó! Ví dụ như gái đẹp chẳng hạn!

"Tiểu Bạch, đừng nói là mày động tình nhé?" Như Ý rất tò mò. Rốt cuộc cô cũng không biết Tiểu Bạch thuộc loài động vật nào, có lẽ chỉ ở thế giới này mới có, cô cũng không để tâm thăm dò.

"Ngao ngao! Ngao ngao!" Tiểu Bạch bắt đầu gây rối.

"Rốt cuộc mày đã nhìn thấy gì hả?"

Như Ý quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy cái bàn phía sau lưng có bốn người đàn ông đang ngồi ăn thịt uống rượu, không có một người phụ nữ nào hết, chứ đừng nói đến con cái cùng loại với Tiểu Bạch.

"Ngao ngao! Ngao ngao!"

Tiểu Bạch không ngừng kêu trong lòng cô, hình như đang biểu đạt một cách mãnh liệt rằng: Ta muốn! Ta muốn! Ta muốn!