Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 94



Người đến là một bô lão có chức quyền của gia tộc Đường Bắc.

Đồng thời cũng là cao thủ cấp tông sư có tên tuổi ngang hàng với Trác lão gia trên giang hồ.

Đường Bắc Cương!

Trác lão gia vừa nhìn thấy Đường Bắc Cương, cười lạnh: “Ông già, chúng ta đã hơn chục năm không gặp rồi nhỉ? Không ngờ ông vẫn còn sống!”

Đường Bắc Cương nói: “Ông còn chưa chết sao tôi dám chết? Bằng không ông sẽ bắt nạt mấy đứa cháu gia tộc Đường Bắc chúng tôi sao?

Trác lão gia lạnh lùng nổi giận: “Vậy ông phải biết dạy cháu mình quy tắc là gì!”

Đường Bắc Cương đáp: “Chuyện của gia tộc Đường Bắc, không cần người ngoài xen vào.”

“Hừ! Hừ!”

Trác lão gia lạnh lùng, không nhiều lời.

Đường Bắc Cương đến, trong mắt chỉ có Trác lão gia.

Để cả hoàng đế ở bên cạnh cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.

Rõ là hoàng đế của thiên hạ nhưng lại chẳng để vào mắt.

Điều này khiến bạo quân vô cùng không vui, thầm nói: “Hừ! Đợi ta dẹp phủ Trác Vương, rồi sẽ dẹp gia tộc Đường Bắc các ngươi một thể.”

Trác lão gia tiếp tục nói: “Hoàng thượng! Trác Lỗi đã bị đuổi khỏi vương phủ, hơn nữa, Trác Lỗi không có phúc phận, trước giờ chưa từng được diện kiến tôn nghiêm của người, sao có thể vẽ chân dung của người được.”

Đường Bắc Khôi hít thở không thông.

“Trác gia các ngươi vô số người từng gặp hoàng thường, làm sao đảm bảo không có kẻ đứng sau chỉ thị chứ!”

Trác lão gia tức giận: “Trác gia chúng tôi hành động và lời nói của mỗi người đều phải có sự cho phép của ta! Ngươi nói như vậy, lẽ nào ám chỉ ta là kẻ đứng sau chỉ thị?”

Đường Bắc Khôi cười lạnh, không nói gì.

Trác lão gia nói: “Hoàng thượng! Người cũng có rằng lão thần có ý đồ mưu phản sao?”

Bạo quân đáp: “Lão gia đừng như vậy! Ngài một thân chiến mã, lập công lao to lớn cho triều đinh và bách tính, giang sơn này một nửa là máu và mồ hôi của Trác gia! Sao ta có thể nghĩ rằng Trác lão gia có ý đồ mưu phản chứ?”

Đường Bắc Khôi mắt thấy Trác gia đang rửa tội, liền nói: “Dù không phải do Trác lão gia chỉ thị, nhưng Triệu Lỗi vẫn phạm tội, bằng chứng xác thức, đến cả chính miệng hắn ta cũng thừa nhận rồi!Cái này ta không thể nguy tạo chứ?”

Trác lão gia bước lên phía trước, sờ trán Trác Lỗi.

Trác Lỗi khổ sở: “Ông nội! Con xin lỗi! Con xin lỗi! Là con đã liên lụy Trác gia!”

Trác lão gia hiền từ gật đầu: “Đứa ngốc! Con nói cho ông biết, có phải có kẻ nào đổ oan cho con? Có ông ở đây, chỉ cần con nói thật! Sẽ không ai dám đổ oan cho con! Nam nhân đại trượng phu, dám làm dám nhận, nếu không phải con làm thì cứ lớn tiếng nói lên!”

Trác Lỗi nói: “Ông nội! Tuyệt đối con không giết người! Con không giết ai hết, cũng không giết Đường Bắc Huy!”

Trác lão gia nước mắt lưng tròng: “Ông nội tin con! Vậy chuyện cuốn sách thì sao?”

Trác Lỗi cúi đầu: “Tây Du Ký là do con biên soạn! Không có ai chỉ thị, cũng không ai đổ oan cho con!”

Trác lão gia nói: “Thế ai đưa cho con bức vẽ Hoàng thượng? Con chưa từng gặp Hoàng thượng, nhất định không biết trước việc này! Người đưa cho con bức vẽ Hoàng thượng, nhất định là muốn hãm hại con! Con nói cho ta biết, người đó là ai! Ta nhất định làm chủ cho con!”

Trác Lỗi lắc đầu nói: “Ông nội! Không! Không ai hại con! Chuyện này, con nhận lỗi!”

Trác lão gia nói: “Đứa ngốc! Con đang bảo vệ ai? Tại sao không khai ra? Khai ra con sẽ không sao! Ông nhất định làm chủ con!”

Trác Lỗi kích động lắc đầu: “Ông nội! Ông đừng hỏi nữa! Thật sự không có ai hại con! Tất cả đều là con tự nguyện! Tất cả tội lỗi, một mình con gánh! Dù sao con cũng không phải người của Trác gia nữa rồi, dù cho phạm tội lớn, cũng sẽ không liên lụy Trác gia! Ông, cha, Trác Lỗi xin lỗi mọi người!”

Nói rồi, Trác Lỗi quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, dập đầu xuống đất!

“Bộp, bộp, bộp!”

Trán của hắn rất nhanh liền chảy máu.

Trác Công Quý hét lên: “Súc sinh! Còn không mau khai ra? Lẽ nào ngươi thật sự muốn chết sao? Lẽ nào thà chết cũng không khai sao?”

“Cha. Con xin lỗi.”

Trác Lỗi nước mắt đầy mặt.

Sao hắn có thể khai chứ?

Người đó là Như Ý!

Là muội muội ruột của hắn!

Sao hắn có thể vì cứu mạng mình mà bán đứng muội muội ruột?

Dù cho chết!

Hắn cũng sẽ không bán đứng Như Ý!

Trác Lỗi nước mắt giàn giụa, trong lòng thầm nói: “Dù con chết cũng không bán đứng Như Ý!!”

Trác lão gia cả người rung động, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua: “Con à, vốn là ông và cha con muốn bảo vệ con, để sau này con có thể bình an mà sống vô ưu vô lo, không ngờ lại hại con!”

Trác Lỗi khóc: “Lần này con chết chắc rồi. Ông, cha, công ơn nuôi dưỡng của hai người, Trác Lỗi kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp!”

“Thật dây dưa không dứt! Đúng là phụ tử tình thâm.”

Đường Bắc Khôi tiến lên nói: “Trác Lỗi đã nhận tội rồi! Chết là điều tất yếu! Còn Trác gia…”

Ánh mắt hắn ta hướng về phía bạo quân.

Bạo quân nói: “Trác gia và gia tộc Đường Bắc đều là cận thần của triều đình, giống như tay trái và tay phải vậy, thiếu ai cũng đều là tổn thất của trẫm, cũng như của bách tính! Chuyện này dừng ở đây thôi! Nếu đã tra rõ chỉ có Trác Lỗi làm, mà Trác Lỗi không còn là người của phủ Trác vương nữ rồi, vậy thì đầu sỏ mọi chuyện là Trác Lỗi, không liên quan đến phủ Trác vương! Mọi chuyện kế thúc ở đây!”

Đường Bắc Khôi nói: “Hoàng thượng, xin dừng bước! còn hộp thần! Họ dù chết cũng không đưa hộp thần ra! Nhất định bên trong có gì đó!”

Bạo quân nhìn Trác lão gia hỏi: “Lão gia, hộp thần ở đâu?”

Trác lão gia trầm mặc một lúc: “Ở trong mật thất của Trác gia.”

Đường Bắc Khôi khí sắc kì quái: “E rằng không ở trong mật thất của Trác gia? Nếu không, tại sao không dám lấy ra? Vừa nãy các ngươi nói không có thánh chỉ, bây giờ hoàng thượng đã đích thân tới đây rồi, các ngươi còn gì để nói không?”

Bạo quân thật ra đã biết trước hộp thần không ở phủ Trác vương, nhưng lại mượn tay Đường Bắc Khôi để giết người, cố ý tỏ vẻ hòa khí: “Trác lão gia, có phải Trác gia có gì khó nói cần che giấu? Hoặc Trác lão gia cho rằng hộp thần không nên tùy ý di chuyển, trẫm có thể mời hai pháp sư đến mật thất lấy hộp thần ra.”

Trác lão gia biết rằng bản thân đã đâm lao phải đi theo lao, nói: “Không cần đâu hoàng thượng! Lão thần cho người lấy hộp thần ra!”

Đường Bắc Khôi lạnh giọng cười: “Nếu như thật sự lấy ra được mới hay, chỉ e rằng trong lòng chột dạ!”

Trác Công Phú thật sự không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Đường Bắc lão, nếu người còn nói lung tung nữa, ta sẽ một đao chém ngươi!”

Trác Công Phú trước giờ ít nói, nhưng có thực quyền, lại là nguyên soái nắm giữ binh quyền, vừa cất lời liền có khí thế của trăm ngàn binh mã!”

Đường Bắc Khôi bị dọa sợ.

Hắn ta biết con hổ trong lên tiếng mới là con hổ dũng mãnh nhất!

Đường Bắc Cương ở phía sau nói: “Con trai, con yên tâm đi! Có hoàng thượng ở đây, không có kẻ nào dám làm gì đâu.”

Lời nói của ông ta ngạo mạn, mượn uy hoàng thượng.

Ý nói là: Có Đường Bắc Cương ta ở đây, kẻ nào dám ra tay.

Đường Bắc Cương làm chủ.

Có nhân vật chống lưng lớn như vậy, Đường Bắc Khôi mới có khí thế hơn chút.

Bạo quân thấy không khí xung quanh đã có chút xao động, phảng phất nồng nặc mùi sát khí…

Một trận sát khí máu chảy…

Bộc phát bất cứ lúc nào…

Bạo quân hít sâu một hơi, nói: “Trác lão gia, trẫm vô cùng coi trọng Trác gia. Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy thì đừng để ngày càng hiểu lầm hơn! Trác lão gia hãy cho người mang hộp thần ra đi, trước mặt nhiều người như vậy, xóa bỏ hiểu lầm!”

Trác lão gia gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vân Phong. Con đi lấy hộp thần đi.”

Trác Vân Phong sắc mặt thay đổi, nói: “Ông nội! Nhưng mà…”

Hắn vốn là muốn nói: Ông nội, đã không thấy hộp thần đâu nữa rồi, con phải đi đâu lấy?

Hắn không hiểu, sao lại không thấy hộp thần đâu nữa.

Trác lão gia tức giận hét lên: “Đừng lải nhải nữa! Đi mau! Con không nghe thấy hoàng thượng nói gì sao? Mau đến mật thất lấy hộp thần! Công Quý! Con đi cùng đi.”

Trác Công Quý nhìn ra tâm tư của phụ thân qua ánh mắt.

Ông ta gật đầu, ngữ khí trầm thấp: “Vâng! Thưa phụ thân! Người yên tâm! Con nhất định không phụ lòng người!”

Trác lão gia nói: “Mau đi đi! Chắc con biết nên làm gì!”

Trác Công Quý đáp: “Vâng! Thưa phụ thân!”

“Bảo trọng!”

Hai chữ cuối cùng ông ta không nói ra!

Ông ta không dám nói!

Chỉ có thể giấu kín trong lòng!

Ý của phụ thân là muốn ông ta đưa Trác Vân Phong rời khỏi phủ Trác vương, chạy càng xa càng tốt!

Mãi mãi đừng bao giờ quay về!

Trác Vân Phong đại diện cho hy vọng cuối cùng của Trác gia!

Trác gia có thể diệt vong, nhưng hy vọng thì không thể dập tắt!

Lần này từ biệt.

E rằng sau này sẽ không bao giờ có ngày gặp lại.

Trác Công Quý thầm nói trong lòng: “Phụ thân bảo trọng! Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Phong, để nó làm rạng danh Trác gia!”

Trác Công Quý kéo tay Trác Vân Phong, trầm giọng nói: “Đi.”

Trác Vân Phong không hiểu dụng tâm của ông nội và thúc thúc mình, bèn hỏi: “Nhị thúc, nhị thúc, làm thế nào bây giờ? Hộp thần…”

Trác Công Quý ngắt lời hắn: “Đừng nói gì! Im miệng! Đi theo ta!”

“Vâng! Nhị thúc.”

Trác Vân Phong chỉ đi theo Trác Công Quý, không hỏi nhiều nữa.

Trác Công Quý nói: “Thừa tướng lại muốn lại làm gì? Lẽ nào, thừa tướng muốn ngăn chúng tôi đi lấy hộp thần sao? Xem ra người kháng chỉ, là thừa tướng đại nhân. Đây cũng được gọi là kháng lệnh đấy?”

Thừa tướng cười lạnh: “Hạ quan nào dám kháng chỉ! Nhưng để bảo đảm an toàn cho hộp thần, hạ quan muốn phái thêm một người đi cùng ngài!”

Trác Công Quý cười lạnh: “Ngươi đang ám chỉ võ công của Trác Công Quý ta không đủ để bảo vệ hộp thần?”

Thừa tướng đáp: “Trác lão là nhân tài võ công kiệt xuất, thiên hạ không ai sánh bằng! Sao hạ quan lại dám nghi ngờ võ công của Trác lão được? Chỉ là là thánh vật của hoàng thượng, để cấm vệ quân của hoàng thượng đi cùng bảo vệ là điều tất yếu! Thần nghĩ hoàng thượng cũng đồng ý với thần chứ?”

Thừa tướng nhìn chằm chằm vào bạo quân.

Bạo quân gật đầu, nói: “Thừa tướng nói có lí! Phó tướng của cấm vệ quân đâu?”

Thác Bạt Vân đứng lên, nói: “Khởi bẩm hoàng thượng! Thần phó tướng Thác Bạt Vân có mặt!”

Bạo quân cố ý nói: “Còn có hai vị phó tướng nữa đâu?”

Thác Bạt Vân đáp: “ Bây giờ đang ở thành Vân Tê làm nhiệm vụ! Cấm vệ quân hiện nay là do tổng tướng linh Đường Bắc Tĩnh và mạt tướng phụ trách!”

Bạo quân gật đầu, nói: “Đường Bắc tướng quân trấn giữ ở đây, ngươi cùng với Trác lão đi một chuyến!”

Thác Bạt Vân nói: “Mạt tướng tuân chỉ!”

Bạo quân nhắc lại: “Ngươi chỉ phụ trách bảo vệ hộp thần, Trác lão mới là chủ, ngươi không được manh động, đắc tội Trác lão! Tất cả tuân theo chỉ thị của Trác lão!”

Chỉ thị này có nghĩa là: Ngươi chỉ cần giám sát Trác lão là được! Việc khác ngươi không cần quản.

Thác Bạt Vân là đệ đệ ruột của bạo quân, đương nhiên hiểu ý.

“Mạt tướng tuân chỉ!”

Trác Công Quý lạnh lùng nhìn Đường Bắc Khôi và bạo quân, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là một lão hồ ly giảo hoạt! Một tên bạo quân tàn nhẫn! Hóa ra tối nay là do các ngươi giật dây!”

Tổng tướng lĩnh của cấm vệ quân là Đường Bắc Tĩnh.

Ý của Đường Bắc Khôi vốn là để Đường Bắc Tĩnh đi giám sát Trác Công Quý và Trác Vân Phong.

Nhưng bạo quân lại càng khôn ngoan hơn!

Đường Bắc Tĩnh là tổng tướng lĩnh cấm vệ quân, nhưng là người của gia tộc Đường Bắc, lợi ích của hắn vẫn là đến từ gia tộc Đường Bắc!

Nếu Trác Công Quý và Trác Vân Phong gây chuyện gì, dựa vào võ công của hai người họ…

Một Đường Bắc Tĩnh nho nhỏ e rằng không trụ nổi!

Nhưng bạo quân ngược lại nhận lời của thừa tướng, đưa Thác Bạt Vân đi.

Tuy Thác Bạt Vân là phó tướng.

Nhưng hắn là người của hoàng tộc.

Trác Công Quý có làm gì, cũng làm sao dám giết hại người của hoàng tộc?

Đường Bắc Tĩnh thật sự là một trong những hậu duệ tuyệt vời nhất của gia tộc Đường Bắc.

Thác Bạt Vân võ công không lại với Đường Bắc Tĩnh.

Nhưng…

Sự tồn tại của hắn có thể hoàn toàn ngăn chặn kế hoạch trốn chạy của Trác Công Quý!

Trác Vân Phong cũng chẳng phải kẻ ngốc…

Là thiên tài trẻ tuổi nhất của Trác gia, hắn cũng không phải hữu danh vô thực.

Lúc đầu, hắn còn thất tò mò tại sao ông nội lại hạ lệnh kì quái như vậy!

Nhưng sau khi nhìn phản ứng của ông nội, cha, thừa tướng cùng hoàng thượng, hắn đã hiểu rồi!

Đi lấy hộp thần, chỉ là một kế che mắt thôi!

Tình thế trước mắt của Trác gia… là đi vào đường cùng rồi!

Không có hộp thần…

Người của Trác gia toàn bộ đều phải chết!

Một người cũng không thể sống!

Trác lão gia rõ ràng hiểu rất rõ điều này!

Bản thân ông không sợ chết, nhưng lại hy vọng có thể bảo toàn huyết mạch của Trác gia!

Nhưng bây giờ....

Chạy trốn là điều không thể rồi.

Chỉ e rằng, bây giờ phải nghĩ cách khác rồi.

Đột nhiên...

Trác Vân Phong nghĩ ra một kế.

Trác Vân Phong đột nhiên nói: “Hoàng thượng anh minh! Tướng quân Thác Bạt Vân võ công cao cường, mới có thể gánh vác trọng trách này. Còn tướng quân Đường Bắc, cái này... võ công hơi kém một chút! Võ công của gia tộc Đường Bắc trước giờ vốn chẳng ra sao.”

“Tên tiểu tử kia! Ngươi nói bậy bạ gì thế!”

Đường Bắc Cương tức giận gào lên!

Trác lão gia lập tức đứng chắn trước mặt cháu trai cười lạnh: “Lão già, ngươi thật sự càng sống càng không biết ngượng! Lời trẻ con nói ngươi cũng tính toán? Người xem thử bản thân bao tuổi rồi?”

Đường Bắc Cương tức giận: “Kẻ nào dám nói võ công của gia tộc Đường Bắc ta chẳng ra sao?”

Trác lão gia cười lạnh: “Trẻ nhỏ không hiểu cuyện! Chỉ lỡ miệng nói thôi! Hơn nữa, dù cho ông không phục, có thể dạy đồ đệ hay cháu chắt ông giáo huấn nó là được! Đường đường là một tông sư lại tính toán với trẻ con, ngay trước mắt hoàng thượng, ông có thấy hổ thẹn không?”

Những lời của Trác lão gia, hợp tình hợp lý.

Đường Bắc Cương là tông sư, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, muốn mắt nạt đứa trẻ Trác Vân Phong này, thật sự là ỷ lớn hiếp bé!”

Đường Bắc Cương tức giận, nhìn xung quanh, nói: “Đường Bắc Tĩnh, con lên tiếp hắn vài chiêu! Để ta xem võ công của Trác gia bonj họ có thật sự giỏi hơn gia tộc Đường Bắc chúng ta không!”

Bạo quân thầm nói: “Lão già tóc bạc! Võ công của ai giỏi hơn có quan trọng sao? Bị họ tính kế làm tức giận! Làm lỡ dở thời gian làm gì? Mau chóng cho người giám định tội của Trác gia với là quan trọng nhất! Đêm dài lắm mộng! Xử lí không tốt sẽ lại có thêm chuyện.”

Trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, nhưng cũng không thể tỏ ra lo lắng.

Dù sao, người hôm nay tỏ vẻ đến phủ Trác vương kiếm chuyện là Đường Bắc Khôi!

Chứ không phải hoàng đế hắn!

Hắn muốn giết người, nhưng lại phải làm người tốt!

Nên chỉ có thể nhịn!

Đường Bắc Khôi đối với việc gây thêm phiền toái của thúc thúc mình cũng không thoải mái, trong lòng cảm thấy kéo dài thời gian sẽ có lợi cho Trác gia.

Nhưng lời Đường Bắc Cương nói ra, hắn ta cũng không dám kháng lại.

Người của Trác gia hận không thể thêm phiền phức, kéo dài thời gian, cục diện càng rối loạn cngf tốt.

Trong loạn ắt sẽ tìm được đường sống!

Trác Công Quý cười: “Vân Phong, con ra tiếp vài chiêu với tiểu tướng quân Đường Bắc Tĩnh, phải cẩn thận một chút, nghe nói Đường Bắc tướng quân là cao thủ giỏi nhất có một không hai ở đời sau của gia tộc Đường Bắc! Không thể khinh địch!”

Trác Vân Phong lạnh giọng: “Vâng! Nhị thúc! Đối phó với người võ công không ra gì của gia tộc Đường Bắc, cháu nắm chắc phần thắng.”

Hắn cố ý nói vô cùng nhẹ nhàng mà khoa trương.

Lúc này, càng tỏ ra kiêu ngạo, càng hạ thấp đối phương thì càng có thể khiến đối phương tức giận!

Đường Bắc Tĩnh quả nhiên tức giận, rút kiếm xông lên: “Trác Vân Phong! Ngươi bớt ngông cuồng đi! Bổn tướng quân từ lâu đã không ưa ngươi rồi!”

Trác Vân Phong anh tuấn tiêu sái xông lên, cũng rút kiếm ra: “Vậy để xem xem! Dù sao hai đệ đệ của ngươi Đường Bắc Hổ và Đường Bắc Huy đều bại dưới tay thuộc hạ của ta, ngươi bại dưới tay ta cũng sẽ không nhục nhã!”

“Hừ! Tiếp chiêu!”

Đường Bắc Tĩnh làm sao có thể dễ dàng nhìn kẻ khác làm nhục gia tộc Đường Bắc như vậy?

Một đường kiếm dài, giống như bão tố xông lên!

Đường Bắc Tĩnh là cao thủ có một không hai của đời sau gia tộc Đường Bắc, võ công tuyệt đối không thể như hai huynh đệ Đường Bắc Long và Đường Bắc Hổ...

Trác Vân Phong ngoài mặt khoa trương, nhưng không dám sơ ý.

Đường kiếm cong vút, cẩn thận ứng chiến!

Hai người đều là cao thủ trẻ tuổi cùng thời, Đường Bắc Tĩnh thân thể ẩn hiện, Trác Vân Phong anh tuấn hào hùng, đều là cao thủ hiếm thấy.

Hai người chiến đấu, ánh kiếm giống như tấm màng rối không nhìn thấy được...

Bạo quân ở bên cạnh, trong lòng thầm nói: “Trác gia và gia tộc Đường Bắc đều võ công thâm hậu, hai thiếu niên này còn trẻ như vậy đã có bản lĩnh, chả trách gia tộc có thể đứng vững trăm năm! Nếu như không phải hồi nhỏ từng gặp Quỷ Cốc tiên, rồi vái trước cửa, biết được tuyệt thế ma công, e rằng cả đời này sẽ không sánh kịp.”

Âm thanh vang dội.

Trác Vân Phong và Đường Bắc Tĩnh đánh nhau, độ tuổi tương đồng, võ công cũng tương đương.

Nhưng võ công của Trác Vân Phong vẫn tốt hơn một chút, dù sao hắn gánh vác niềm hy vọng của Trác gia, tất cả cao thủ của Trác gia bao năm nay đều cố gắng bồi dưỡng hắn...

Mà Đường Bắc Tĩnh là tổng tướng lính, huấn luyện quân đội, đương nhiên trình độ không bằng Trác Vân Phong.

Trác Vân Phong là người học võ đơn thuần!

Rất nhanh sau đó, kiếm của hắn chiếm thế thượng phong!

Kiếm pháp của Trác Văn Phong toàn bộ là do Trác lão gia truyền lại, tuy rằng không có tuyệt kỹ võ công Lê Hoa thần kiếm, nhưng khí thế ngút trời, biến hóa khôn lường!

Đường Bắc Tĩnh nhanh chóng bị ép vào thế khó....

Chiêu kiếm của hắn ta cũng càng ngày càng chậm...

Đột nhiên...

Đường Bắc Cương giống như một con chim, xông lên hỗ trợ chống đằng sau lưng Đường Bắc Tĩnh...

Đường Bắc Tĩnh như hồn nhập vào cơ thể, sức mạnh tăng lên, kiếm vung lên, phát ra âm thanh xé toạc!

Trác lão gia kinh ngạc: “Phong Nhi! Mau rút lui!”

Nhưng...

Làm sao kịp?

Trác Vân Phong bị kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực, máu tươi tuôn ra!

Trác lão gia thương yêu con cháu, lập tức xông lên ôm lấy Trác Vân Phong, cuối cùng cứu được mạng hắn!

“Vô sỉ!”

“Thật quá lưu manh!”

“Ỷ lớn hiếp bé còn đòi làm anh hùng!”

“Không ngờ đường đường là tông sư một thời, lại ra tay với một đứa trẻ!”

Người nhà Trác gia tức giận!

Mỗi người đều cầm sẵn binh khí, tức giận xông lên!”

Đường Bắc Khôi tức giận hét lên: “Người đâu! Trác gia tạo phản rồi, bảo vệ hoàng thượng! Bảo vệ hoàng thượng!”

Tất cả tướng sĩ và cấm vệ quân đều tay cầm chắc vũ khí, xông lên.

Trác lão gia giúp Trác Vân Phong điểm huyệt đạo, cầm máu, đảm bảo mạng sống không sao, mới yên tâm hơn.

Ông đứng lên, xuyên qua mọi người đi lên phía trước...

“Lão già chết tiệt! Ông thật có phong độ!”

Lời của Trác lão gia, lạnh thấu xương.

Tất cả mọi người như ngừng thở!

Ánh mắt đều đổ dồn vào Đường Bắc Cương! Tông sư một thời!

Nhưng người có mặt ở đây, dường như quên mất sự tồn tại của hoàng thượng, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào hai đại tuyệt thế cao thủ!

Đường Bắc Cương cười lạnh: “Ngươi nói ta vô lại, ta cũng chẳng có gì để nói! Tóm lại, ai dám nói võ công của gia tộc Đường Bắc ta không giỏi? Vậy thì hãy thử tiếp chiêu của ta!”

Trác Công Phú cũng nói: “Nếu đã nói hai bên thi đấu công bằng! Thì hãy để đời sau tự giải quyết! Thấy mình sắp thua rồi thì lại giở trò, còn đòi làm tông sư! Thắng rồi cũng chẳng vẻ vang gì!”

Đường Bắc Cương cười lạnh: “Nếu ngươi không phục! Có thể xông lên thử! Một người không được thì có thể hai người! Ba người! Trăm người đều được! Ta chỉ thừa nhận thủ đoạn! Kẻ nào không phục thì cứ tiếp chiêu ta!”

Nói rồi, ông ta quét mắt một lượt, hướng về phía Trác lão gia.

“Nếu như ngươi có gan, thì cũng có thể tiếp vài chiêu!”

Đây là khiêu khích.

Khiêu khích trực diện!

Đường Bắc Cương đang khiêu khích cả Trác gia!

Trác gia tức giận rồi!

Tất cả mọi người, trên mặt tất cả đều thể hiện sự bi phẫn!

Dù chết! Cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng!

Chết!

Cũng phải chết một cách oai hùng!

Trác gia tuyệt đối không để kẻ khác bắt nạt làm nhục!

Các đệ tử của Trác gia, tất cả đều kiến quyết nhìn Trác lão gia, chỉ đợi mệnh lệnh, họ sẽ sẵn sàng xông lên, không màng tính mạng bảo vệ danh tiếng!

“Trác gia vạn tuế!”

Trác Địch từ trong đám đông đột nhiên cầm kiếm xông lên!

Đường Bắc Cương còn không thèm mở mắt, nhẹ giọng hô lên!

“Phập!”

Cơ thể Trác Địch như diều đứt dây, miệng ho ra máu không ngừng!

Trác Công Phú là người đầu lên xông lên giữ lấy hắn!

“Trác Địch! Trác Địch!”

Trác Công Phú nước mắt không ngừng rơi, cô gắng gọi con trai mình đã không còn chút sức lực.

Trác Công Quý trầm mặt: “Đại ca. Kinh mạch của thằng bé đã đứt rồi...”

Trác Công Quý khóc to lên: “Trác Địch! Trác Địch! Con tỉnh lại đi!”

Trác Địch hơi thở yếu, lẩm bẩm ở miệng: “Trác gia... vạn tuế! Trác gia...vạn tuế! Trác gia...”

Mắt từ từ nhắm lại.

Sinh mệnh tuổi trẻ, cứ thể chấm hết!

A!!!!

Trác Công Phú đột nhiên điên cuồng cười, nắm tay nắm chặt, nội lực từ sự điên cuồng của cao thủ tám tầng tỏa ra toàn thân...

Chiếc đao nghìn cân trong tay ông, hùng dũng ngẩng đầu!

Trác Công Phú hét lên, bi tráng giơ đao xông lên!