Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 166: Lâu không gần nữ sắc



Lý Liên Khang đích thân cầm đèn lồng, thay bạo quân mở đường phía trước, bạo quân trầm tư theo sau, đi về phía tẩm cung.

“Hoàng thượng.”

Lý Liên Khang hô một tiếng.

“Lý Liên Khang.”

“Hửm?”

Bạo quân từ trong mạch suy nghĩ, khôi phục ý thức.

Lý Liên Khang nói: “Lý Liên Khang. Đã đến rồi ạ.”

Bạo quân nhìn tẩm cung tối đen, vừa lạnh vừa yên tĩnh, có chút không vui: “Lý Liên Khang! Tại sao tẩm cung của trẫm ảm đạm như này?”

Lý Liên Khang nói: “Hoàng thượng đã nửa năm không có lật thẻ bài thị tẩm vị nương nương nào, tẩm cung tự nhiên lạnh lẽo rồi.”

Bạo quân bỗng nhiên nhớ lại nửa năm trước...

Sau khi vào đêm...

Tẩm cung thắp đèn rực rỡ...

Hắn trời sinh khác biệt, dục vong và thể lực hơn người, thường mỗi đêm có vô số nữ tử hầu hạ, cùng nhau sênh ca... thật sự khoái hoạt!

Từ sau đêm Như Ý rơi từ trên mái nhà xuống long sàng của hắn, hắn cũng không có sủng hạnh qua Như Ý nữa.

Sự vắng vẻ hôm nay đối lập hoàn toàn với trước đây...

“Vậy cung nữ, thái giám đâu? Tại sao ngay cả một người tuần đêm cũng không có?”

Trong lòng bạo quân bực tức.

Bỗng nhiên phát hiện bản thân thật sự trở lên cô đơn, tẩm cung lớn như vậy, tráng lệ như vậy, đến cả một nha hoàn cung nữ đều không nhìn thấy.

Lý Liên Khang cẩn thận nói: “Hoàng thượng! Số cung nữ thái giám hay làm sai việc, chọc giận long nhan của hoàng thượng, hoàng thượng trong ba ngày đã giết hết các cung nữ thái giám rồi ạ...”

Hắn dừng lại không dám nói tiếp nữa.

Bạo quân nhẹ giọng: “Ngươi nói đi. Trẫm sẽ không trách ngươi.”

Lý Liên Khang nói: “Ba ngày nay hoàng thượng đã giết bảy cung nữ và chín thái giám rồi ạ.”

Mười sáu người?

Vậy không phải mỗi ngày giết năm người sao?

Bạo quân thở dài, nói: “Trẫm lâu không gần nữ sắc, tính khí dễ nổi nóng hơn trước đây!”

Lý Liên Khang nói: “Lão nô chỉ sợ người tức giận hại thận! Hoàng thượng nhớ mãi không quên Như Ý nương nương, nhưng Như Ý nương nương sớm đã trốn khỏi hoàng cung, hoàng thượng tại sao không phái thị vệ đi bắt nương nương về? Như thế hoàng thượng cũng có thể giải tỏa.”

“Không cần. Đã không cho nàng ấy hạnh phúc, thì nên cho nàng tự do.”

Trong mắt bạo quân, tản ra một nỗi buồn.

“Lý Liên Khang.”

“Có lão nô.”

“Đi gọi Lệ phi đến thị tẩm đi! Đêm nay, trẫm không muốn ở một mình...”

Lâu không gần nữ sắc, bạo quân chính diện va chạm Như Ý...

“Hoàng thượng.”

“Còn có chuyện gì?”

“Hoàng hậu nương nương...”

“Không cần nhắc đến người này.” Bạo quân nét mặt vô lực.

“Lão nô chỉ tân hoàng hậu, con gái của Hà đồ Vương. Tân hoàng hậu đã vào cung được bốn ngày rồi, những ngày này thái hậu cũng từ từ chỉ dạy tân hoàng hậu chưởng quản các sự vụ trong cung, tân hoàng hậu ngược lại rất thông minh lanh lợi, học một biết...”

“Ngươi nói những cái này cho trẫm, là muốn nhắc nhở trẫm Triệu Ngọc Oanh đã trở thành chủ nhân của hậu cung, hả?”

“Lão nô không dám. Lão nô...”

“Được rồi. Ngươi đi kêu Triệu Ngọc Oanh đến thị tẩm đi. Trẫm xác thực cũng nợ nàng ta, đêm nay trẫm sẽ sủng hạnh nàng ta, để nàng ta trở thành chủ nhân hậu cung một cách danh chính ngôn thuận.”

“Lão nô tuân chỉ. Lão nô đích thân đi tuyền chỉ cho hoàng hậu nương nương.”

Nói xong, Lý Liên Khang rất nhanh rời đi.

Hoàng đế cuối cùng cho truyền Triệu Ngọc Oanh rồi, điều này khiến Lý Liên Khang rất vui mừng.

Hắn tuy là một lão thái giám, không hiểu chuyện nam nữ hoan ái, nhưng hắn biết thân là một hoàng đế, nửa năm không gần nữ sắc cũng quá kì lạ rồi.

Trời đã tối, đèn đã tắt...

Bầu trời đêm rộng lớn, yên tĩnh mà thần bí...

Bạo quân bỗng có chút cao hứng, nhún thân một cái, bay lên nóc nhà...

Nóc nhà...

Hắn đứng trên đây, nhìn khắp hoàng cung, ánh lửa rực rỡ, liên miên mười dặm... Đây đều là lãnh địa hậu cung của hắn, ba ngàn giai nhân, nhưng không có một người nào khiến trái tim của hắn cảm thấy ấm áp...

“Nữ nhân. Nàng đang ở đâu?”

“Nàng đã quên trẫm triệt để hay chưa?”

“Trẫm giờ khắc nào cũng nhớ đến nàng...”

“Trẫm cũng muốn quên nàng đi.”

“Đêm nay, trẫm phải lần nữa làm một nam nhân...”

“Sau này, trẫm sẽ triệt để quên đi nàng...”

“Nữ nhân...”

Bạo quân ngửng đầu lên, nhìm bầu trời đằng xa...

Phương xa, trong ánh bình minh mờ nhạt lóe lên một nỗi buồn man mác...

“Trời sáng rồi.”

Bạo quân tự thì thầm với chính mình, rồi nhảy xuống, liền nhìn thấy Lý Liên Khanh một mình vội vàng trở lại.

“Người đâu?” Bạo quân hỏi.

“Hoàng thượng, lão nô vô dụng.”

“Hoàng hậu đâu?”

“Hoàng hậu đã ngủ rồi. Lão nô trước truyền lời cho cung nữ đi gọi, sau đó cũng đích thân đi gọi... Thế nhưng hoàng hậu ngủ quá sâu, gọi không tỉnh.”

“Có lẽ nàng ta là cố ý giả vờ ngủ. Cuộc hôn nhân chính trị này, có lẽ nàng ta cũng là người bị hại, không cam tâm tình nguyện làm hoàng hậu!”

“Hoàng hậu dám vô lễ như vậy sao?”

“Bỏ đi. Nói thế nào cũng là trẫm làm lỡ một đời của nàng ta, cứ kệ nàng ta đi! Trời sắp sáng rồi, ngươi mau truyền cung nữ thái giám đến hầu hạ trẫm thay y phục, sắp đến giờ lên triều rồi!”

“Vâng. Hoàng thượng. Nô tài giao ca sáng nay chắc cũng sắp đến rồi!”

“Ngươi sắp xếp nhiều một chút nô tài ở tẩm cung hầu hạ, thuận tiện nói với họ, sau này trẫm sẽ không hở ra là giết người nữa!”

“Hoàng thượng. Người làm sao vậy? Người đừng dọa lão nô mà!”

Lý Liên Khánh đối với thay đổi đột ngột của bạo quân, có chút kinh sợ.

Bạo quân khẽ cười, nói: “Trẫm là vua một nước, giết những cung nữ thái giám thì có bản lĩnh gì chứ? Thiên quân vạn mã, sát phạt thiên hạ mới là minh quân thật sự.”

Lý Liên Khanh nói: “Hoàng thượng. Sau lần người chết đi sống lại, tính tình thay đổi rất nhiều.”

Bạo quân nói: “Tốt lên hay xấu đi?”

Lý Liên Khanh nói: “Lão nô cũng nói không rõ là thay đổi tốt hay thay đổi xấu. Chỉ là hoàng thượng trước đây rất dễ vì một chuyện nhỏ mà tức giận, đối với bất kỳ ai và bất kỳ chuyện gì cũng đều lạnh lùng vô tình.”

Bạo quân nói: “Vậy bây giờ thì sao?”

Lý Liên Khanh đáp: “Bây giờ hoàng thượng biết khống chế cảm xúc, lợi dụng cảm xúc một cách hợp lý để chưởng khống một số đại thần. Hôm nay hoàng thượng không giết Hà Thiên Chiếu đại nhân, chính là một quyết định sáng suốt. Vừa đấm vừa xoa đối với Hà Đồ Vương, càng là một vị đế vương anh minh và cơ trí.

Bạo quân nói: “Vậy là thay đổi tốt rồi.”

Lý Liên Khanh nói: “Lão nô sợ trong lòng hoàng thượng bứt rứt... Nếu như hoàng thượng muốn gặp Như Ý nương nương, lão nô nguyện ý đi cầu, không tiếc mọi giá đem nương nương trả về! Như Ý nương nương là người của phủ Trác Vương, lão nô đi đến phủ Trác Vương tìm người, không tin phủ Trác Vương không giao ngươi ra.”

Bạo quân lạnh lùng nói: “Sau này không được trước mặt trẫm nhắc đến ba từ Trác Như Ý nữa!”

“Lão nô biết rồi.”

Trời đã sáng hẳn.

Như Ý và Tứ đại Mạc Khách tìm kiếm suốt cả một đêm, đều không tìm thấy nơi hạ lạc của Trác Uyển...

Cô không có trở về phủ Trác Vương...

Các khách điếm lớn nhỏ trong kinh thành cũng không có tìm thấy người.

Phủ Trác Vương biết Trác Uyển trộm đồ của Như Ý sau đó bỏ trốn và để lại một phong thư?

Chuyện này đã chọc giận Trác lão gia!

Sau đó già trẻ, nam nữ của phủ Trác Vương toàn bộ được phái đi tìm nơi hạ lạc của Trác Uyển.

Hơn nữa hạ lệnh!

Sống thấy người, chết thấy xác!

Phủ Trác Vương, Thanh Long Bang, Tứ đại Mạc Khách... Lực lượng lớn như vậy được xuất ra mà tìm không thấy nơi hạ lạc của Trác Uyển...

Như Ý cảm thấy có chút kỳ lạ...

Trác Uyển không thể có năng lực trong thời gian ngắn như vậy trốn khỏi kinh thành được...

Sắc trời càng sáng hớn, người trên phố dần nhiều lên...

Độ khó khi tìm người vô hình tăng lên rất nhiều.

Như Ý nhìn đám người trên phố, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện!

“Kiếm Hàn Y!”

Cô gọi người đang kiểm tra ở phía trước.

“Chủ nhân.”

Kiếm Hàn Y trở lại.

Như Ý nói: “Ta biết tỷ ấy ở đâu rồi! Bảo mọi người rút đi, có thể trở về nghỉ ngơi rồi!”

Kiếm Hàn Y nói: “Chủ nhân biết nàng ta ở đâu?”

Như Ý nói: “Tỷ ấy bất quá chỉ là một tiểu thư kiêu kỳ có cuộc sống nhung lụa, đâu thể chịu được vất vả chứ? Chỉ sợ tỷ ấy trộm đồ, bị dọa đến thần hồn điên đảo, can đảm để chạy trốn cũng không có! Chúng ta đã đánh giá cao tỷ ấy rồi! Tỷ ấy không thể thông minh như vậy, trong thời gian ngắn ngủi như này ẩn nấp mất dạng được...”

Hàn Kiếm Y khẽ kinh ngạc, nói: “Ý của chủ nhân là...”

Như Ý gật gật đầu, nói: “Đúng! Tỷ ấy chắc chắn đang ở đó! Ngươi lập tức gọi mọi ngươi rút đội đi, đều không cần tìm nữa! Ta đi tìm Trác Uyển!”

Kiếm Hàn Ý nói: “Vâng. Chủ nhân người đi trước một bước đi, ta thông báo bọn họ xong sẽ theo sau!”

“Được!”

Như Ý nhảy lên ngựa, kéo dây cương, sau đó quất roi mà đi.

“Tra!”

“Tra!”

“Tra!”

Thủ vệ sớm đã nhận thức Như Ý, biết cô là sư phụ của bang chủ, nào dám ngăn cản, lập tức nhận lệnh thi hành.

Như Ý phi ngựa rất nhanh, đến trước cửa tổng đà của Thanh Lonh Bang, nhảy xuống ngựa cô lập tức phong tỏa Thanh Long Bang: “Cửa chính, cửa phụ, cửa sau! Kể cả lỗ chó cũng phái ngươi canh trừng! Bất kỳ ai, chỉ cho phép vào, không cho phép ra.

Sau khi Như Ý nói xong, đi thẳng đến phòng ở hậu viện.

Phòng dành cho khách của Thanh Long Bang và hậu viên có một hàng rào chắn ngang, chỉ để lại một cái cửa nhỏ hình bán nguyệt...

Như Ý gọi hai đệ tử canh ở cửa, sau đó rút lấy thanh kiếm của một đệ tử, một mình đi vào hậu viên.

Sau viện không hề lớn, nhỏ hơn nhiều so với tiểu viện Lạc Vũ, cũng sơ sài hơn nhiều.

Nhưng một cây thông nhỏ mọc bên hồ sen, bóng cây phản chiếu trong nước...

Trước đình trồng hai gốc thông và mấy hàng hoa nhỏ...

Như Yên nhìn sơ qua một lượt hậu viện, bỗng nhiên nhìn thấy phòng củi bị khóa ở góc tường...

“Hừ!”

Như Ý cười lạnh một cái, cầm kiếm trong tay, đi từ từ qua đó!

Cô đi đến trước cửa phòng củi, gõ gõ vào cửa... Cạch! Cạch! Cạch...

Vô tình hay hữu ý nói: “Ai cũng sẽ phạm sai! Nhưng có một kiểu phạm sai mà đến chết không hối cải, có một kiểu người biết sai có thể thay đổi. Sau đó sẽ nhận được sự tha thứ và đồng tình. Nếu như có ngươi đã sai lại sai tiếp, chết không hối cải mà nói...”

“Cạch! Cạch! Cạch...”

Kiếm Hàn Y gõ nhẹ vào cửa...

Như Ý tiếp tục nói: “Ta biết tỷ luôn không xem ta là muội muội.”

“Lúc mới đầu ta cũng tưởng bản thân không phải người của phủ Trác Vương.”

“Thế nhưng sau này sự thật đã chứng minh, chúng ta xác thực là tỷ muội ruột.”

“Tỷ không coi ta là muội muội cũng không sao.”

“Nhưng ta vẫn coi tỷ là tỷ tỷ!”

“Tỷ tỷ năm nay chắc đã hai mươi mốt, hai mươi hai rồi?”

“Nữ tử tầm tuổi này, sớm đã gả đi rồi.”

“Nếu như tỷ bây giờ bước ra đây.”

“Ta bảo đảm Thanh Long Bang và phủ Trác Vương không ai làm khó tỷ!”