Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 172: Đối mặt với người phụ nữ của ngươi?



Bạo Quân nói: “Trác lão gia, hôm nay trẫm đến đây là để bắt loạn đảng nghịch tặc!”

Trác lão gia cười lạnh nói: “Chẳng lẽ loạn đảng nghịch tặc trong miệng hoàng thượng, là người của phủ Trác vương?”

Bạo Quân nói: “Đúng vậy!”

Trác lão gia nói: “Vậy không biết loạn đảng nghịch tặc mà hoàng thượng nói đến rốt cuộc là ai đây?”

Bạo Quân chỉ thanh kiếm lên trời, lạnh lùng nói: “Chính là một nghìn người phủ Trác vương của ông! Phạm tội lừa dối quân vương, hôm nay trẫm đích thân đưa bình lình đến là muốn xem xem cả phủ Trác vương trung liên rốt cuộc thật là trung liệt hây là giả trung liệt!”

Trác Cộng Vinh nói: “Ở đây người đặt cứt chó gì? Cái gì mà thật thật giả giả? Phủ thừa tường bị người phá hủy, bây giờ người lại muốn mang binh lính tới tấn công phủ Trác vương, hoàng đế người ăn no không có chuyện gì làm phải không? Mấy trăm năm hoàng gia và ba đại gia đình đều sống yên ổn với nhau không có chuyện gì, bây giờ ngài muốn khuấy động trời đất sao?”

Bạo Quân lạnh lùng liếc nhìn hắn, hơi mỉm cười.

Rõ ràng, kẻ hèn mọn như Trác Cộng Vinh vẫn không đủ tư cách nói chuyện với hắn.

“Lui xuống! Ở đây có chỗ để ngươi lên tiếng sao?”

Trác lão gia quát mắng một tiếng, nghiêm khắc lại hung dữ!

Hắn biết lúc này đã là thời khắc sống chết tồn vong của phủ Trác vương, nếu như sự lỗ mãng này của Trác lão tam vào lúc này xảy ra sai lầm gì, bị hoàng đế bắt lại, sợ là phủ Trác vương thật sự muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Ít nhất, hoàng thượng mang bịn lính đến, đường đường chính chính phóng tới….

Không giống như phủ thừa tướng kia….

Ra lệnh cho cao thủ đại nội phóng hỏa vào ban đêm….

Xem ra, hoàng đên không hề ngu ngốc!

Nếu như không đường đường chính chính phá hủy lòng tín nghĩa và danh dự của phủ Trác vương, ngay cả khi phá hủy cả phủ Trác vương, hoàng đến như hắn cũng không có cách nào khiến người dân trong thiên hạ khâm phục khẩu phục!

Trác lão gia biết, sự trung thành mấy trăm năm nay của phủ Trác vương và nề nếp gia phong nghiêm cẩn của dân gia, mới là sự trở ngại lớn nhất khiến hoàng đế phải thực sự kiêng dè.

Nếu như lúc này phủ Trác vương có người làm cái gì sai trái, bị hòng đế bặt được…

Trác lão gia đã lặng lẽ quyết định….

Vừa rồi Trác Cộng Vinh đã ăn nói vô lễ, xúc phạm đến hoàng đế!

Nếu như hoàng đế muốn truy cứu….

Ông ta sẽ đích thân cắt đứt tay của Trác Cộng Vinh, coi như đền bù! Để tránh tên Bạo Quân này có cơ hội tấn công những người khác ở phủ Trác vương,….

Nhưng, dường như Bạo Quân không truy cứu Trác Cộng Vinh, chỉ lạnh lùng liếc nhìn một nghìn người nhà họ Trác, có một loại bình tĩnh, khí thế của vị vua đến với thiên hạ….

“Hoàng thượng. Lão thần tự nhận lòng trung thành với triều đình không nhiều, trên dưới phủ Trác vương, luôn làm theo quy củ, không bao giờ dám quên thân phận và sứ mệnh của mình. Nếu như hôm nay hoàng thượng tuyên bố muốn đối phó với phủ Trác vương, vậy mời hoàng thượng đưa ra một lý do để trên dưới của phủ Trác vương tâm phục khẩu phục!”

Trác Lão gia đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra sự lên án của mình!

Bạo Quân đã đến một cách hùng hổ như vậy….

Rõ ràng là quanh co và thỏa hiệp nhiều cũng không có tác dụng gì!

Cách duy nhất bây giờ chính là cố gắng chiếm được lý lẽ!

Bạo Quân không hề bị ông ta gây khó dễ, một nụ cười bí ẩn xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng: “Người đâu! Mang hai tên phạm nhân kia lên đây!”

Trác lão gia nói: “Phạm nhân gì?”

Bạo Quân lạnh lùng mỉm cười nói: “Trác lão gia thấy hai tên phạm nhân này sẽ biết rõ lý do hôm nay trẫm phải xóa sạch phủ Trác vương là gì?’

Bạo Quân trong lòng đã có dự tính trước….

Bình tĩnh giống như có một loại Thái Sơn ép đỉnh mà khí thế chứa sự bức bách….

Trác lão gia thấy khí thế tự tin của Bạo Quân, trong lòng trở nên lạnh lẽo…

Rất nhanh, tứ đại nội cao thủ đã áp giải hai tên phạm nhân đeo một cái gông có khóa, mặt mũi bẩn thỉu tiều tụy hốc hác lên trước phòng khách…..

Trác lão gia nhìn thấy hai phạm nhân đang được áp giải đi vào, sắc mặt lập tức trở nên trắng như tuyết….

“Nhà họ Trác xong rồi.”

Trác lão gia thở dài tuyệt vọng…

Như Ý vội vàng cải trang thành Nghiêm Phi, ẩn nấp, chui vào bên trong hoàng cung.

Cô ở trong hoàng cung hơn nửa tháng, rất nhiều nơi chưa từng đi qua. Nhưng, vị trí của điện thần cô vẫn nhớ rõ.

Sau khi nhận ra phương hướng, cô tránh đã tránh được lính gác, trực tiếp đi đến đền thần….

Tiểu tử Tống Thanh kia, đánh lộn không tồi, thân hình vạm vỡ, quyền pháp hung dữ và mạnh mẽ. Nhưng chỉ là tên côn đồ nhỏ mà thôi.Lúc thực sự phải đối mặt với những cao thủ, về cơ bản hắn không có khả năng chống trả!

Vậy nên, muốn hắn một mình cứu phủ Trác vương….

Vẫn cần phải có một vũ khí rất lợi hại…..

Trong hoàng cung dường như có nhiều lính gác và thị vệ hơn bình thường….

Mặc dù võ công của Như Ý rất cao, nhưng vẫn không muốn bị người khác phát hiện bản thân chui vào trong cung, chỉ có thể né trái nẽ phải đẻ tránh tai mắt của thị vệ và thái giám….

Trước mặt hình như là cung Ngọc Hoa…

Như Ý đã quên liếc nhìn.

Trong lòng thầm nghĩ: Nếu như trực tiếp thông qua cung Ngọc Hoa, vậy có thể dẫn đến đền thần.

Không biết cung Ngọc Hoa là tẩm cung của phi tần nào?

Như Ý hơi nhón chân, cơ thể bay như chim én, đi đến cung Ngọc Hoa.

Nếu trên đường gặp ai đó, cô liền trốn vào trong bụi rậm, góc tường, thậm chí là cả mái nhà…..có một loại thích thú của việc mai phục, áo gấm đi đêm….

Cái này đối với Như Ý mà nói là một đĩa đồ ăn nhỏ….

Rất nhanh, cô đã vượt qua vô số phong tỏa, đi thẳng đến cung Ngọc Hoa.

Phòng thủ tẩm cung của phi tần rõ ràng lỏng lẻo hơn nhiều, chỉ có hai thái giám đang làm nhiệm vụ trong sân, không có một thị vệ nào. Thị vệ không được phép vào tẩm cung của phi tần!

“Nghiêm công tử, ly biệt đã mấy ngày, không biết lúc nào mới có thể gặp lại huynh đây…”

Đột nhiên

Có một giọng buồn bã phát ra từ trên lầu nhỏ….

Giọng nói bực bội mà đa tình.

Như Ý sững sờ, dừng lại lặng lẽ nhìn lên trên lầu….

Một người phụ nữu duyên dáng và xinh đẹp đang dựa vào lan can khẽ thở dài: “Nghiêm Phi…..Nghiêm Phi….nếu như có thể gặt ngươi một lần, bổn cung chết cũng không hối tiếc.”

“Nghiêm Phi?”

“Người cô ta nói lẽ nào là cô?”

Như Ý vô cùng ngạc nhiên!

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy!

Tại sao cô ta lại nhớ mãi không quên Nghiêm Phi như vậy?

Một người phụ nữ ở trong hoàng cung, tại sao lại nhớ mãi không quên Nghiêm Phi?

Như Ý có chút tò mò, nhưng bây giờ lại không phải là lúc tò mò, chính sự mới quan trọng!

Nhanh chóng tìm thấy hộp thần mới là điều quan trọng nhất.

Lúc cô muốn lén lút nhìn người phụ nữ kia, ung dung thản nhiên trượt xuống….

Nhưng….

Đột nhiên cô phát hiện bên cạnh người phụ nữ đặt một thứ đồ rất quan trọng!

Hộp thần!

Lại là hộp thần?

Lẽ nào lại xuất hiện một cái hộp thần nữa?

Cái hộp thần thứ ba?

Sao có thể chứ?

Như Ý trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Trên giang hồ xuất hiện hộp thần thứ ba, đã đủ kỳ lạ rồi!

Trong hoàng cung này, vậy mà lại xuất hiện hộp thần thứ ba?

Như Ý tự hỏi, khả năng xuất hiện cái hộp thần thứ ba là không cao.

Rất có khả năng chiếc hộp này là chiếc hộp dành riêng cho ngôi đền thần….

Nếu như muốn biết có phải hay không, có một cách rất đơn giản….

Như Ý nhẹ nhàng nhảy vút lên, bay lơ lửng trên lầu nhỏ.

“Là ai?”

Võ công của người phụ nữ này rõ ràng không yếu, vừa có động tĩnh lập tức cảm nhận được.

Như Ý khẽ cười, nói: “Chỉ là một người bạn cũ mà thôi.”

Người phụ nữ nói: “Bạn cũ? Ai là bạn cũ của ngươi?”

Nhưng, đợi đến khi cô ta nhìn rõ khuôn mặt của Như Ý, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, vẻ đẹp liền thay đổi: “Ngươi….ngươi….sao ngươi lại vào đây? Đây là hoàng cung, tùy ý đột nhập vào là tội chết đó?”

Nói một cách khác, rõ ràng là rất lo lắng, trách mắng và đe dọa.

Như Ý giả vờ cười một cách thoải mái và bí ẩn: “Đây là trong hoàng cung, Nghiêm Phi ta vào do như vậy, lại khó sao?”

Người phụ nữ nghe thấy vậy, bình tĩnh lại nói: “Nói cũng đúng. Võ công của ngươi cao như vậy, hoàng cung hèn mọn này đương nhiên không ngăn được ngươi!”

Như Ý thầm nói: “Quả nhiên không sai! Người phụ nữ này thầm yêu Nghiêm Phi là chính mình!”

Chỉ là, Như Ý vẫn không rõ, người phụ nữ này rốt cuộc là ai.

Gặp Nghiêm Phi lúc nào?

Sao lại yêu Nghiêm Phi?

Trước tiên phải thám thính rõ những tình huống này, mới có cách tiếp tực thăm dò chuyện hộp thần….

Như Ý nhớ rõ sau khi mình xuất cung mới dùng thân phận Nghiêm Phi giả này, lúc ở trong cung, cô vẫn luôn thể hiện bộ mặt thật của mình!

Thậm chí ngay cả thân phận hoa tường vi cũng không dùng qua!

Tại sao người phụ nữ trong hoàng cung lại biết sự tồn tại của một người tên Nghiêm Phi?

Như Ý quyết định tiếp tục thám thính…

“Cô nương. Nhiều ngày không gặp, cô vẫn tốt chứ? Như Ý khách sáo hỏi một câu rất mơ hồ.

“Bị khoa chặt trong cái hoàng cung thâm sâu này, sao có thể tốt chứ? Thật sự nhớ những ngày ta được tự do bên ngoài cung điện.” Người phụ nữ nhớ lại những ngày trước kia, tất cả đều hiện trên khuôn mặt!

Cô ta vừa mới vào cung không lâu!

Như Ý lập tức đưa ra dự đoán đầu tiên.

“Cô nương, tại sao cô lại vào hoàng cung thâm sâu này? Sợ hãi tại hạ có thể tìm được sao?” Như Ý tiếp tục thăm dò.

“Ngươi….người đang tìm ta?” Người phụ nữ trên mặt đột nhiện lộ ra biểu cảm phấn khích lại vui sướng.

“Cái này…..tại sao cô vào cung?”

“Nói ra rất dài, tất cả đều là bản thân không tự nguyện! Haiz, chỉ có thể trách ta số khổ! Người bên cạnh nghĩ rằng hoàng hậu ta vô cùng nở mày nở mặt, lại không có ai bết làm hoàng hậu không có vui vẻ như vậy!”

Người này đang là đương kim hoàng hậu Triệu Ngọc Oanh, con gái ruột của Hà Đồ vương.

Ngày đó cô giả làm một thằng nhóc, theo phụ thân vào Tịch Mịch Yên Vũ Lâu khi có mưu đồ với chiếc hộp thần thứ hai, lại thấy ngang trời sinh ra, Nghiêm Phi võ công cao cường lại hài hước thú vị….

Mặc dù Nghiêm Phi lớn lên rất xấu xí, nhưng sự hài hước và võ công tuyệt đỉnh của hắn lại khiến cô nhớ mãi không quên….

Như Ý không kìm lại được hỏi: “Cô.... cô là hoàng hậu?”

Triệu Ngọc Oanh khẽ thở dài: “Làm hoàng hậu thì sao? Không ai có thể hiểu được sự cô đơn và hiu quạnh khi làm hoàng hậu!”

Như Ý khẽ nói: “Ta hiểu! Tất cả những người trong thiên hạ không hiểu nhưng ta hiểu cảm giác của cô.”

Như Ý chỉ là đột nhiên rất cảm động.

Ở trong hoàng cung làm một hoàng hậu, quả thực là không dễ dàng.

Tính tình hoàng đế lạnh lùng quái gở, thái hậu tàn bạo độc ác, những phi tần khác luôn ghen tỵ với hoàng hậu, hận không thể đưa bạn vào địa ngục không bao giờ được ra ngoài…..

Như Ý lúc đó cũng làm hoàng hậu, đương nhiên biết làm hoàng hậu làm motjt điều rất khó khăn.

Cô chỉ là cảm động thôi.

Nhưng Triệu Ngọc Oanh lại cảm thấy cô đang đau lòng.

Trong lòng dâng lên một sự dịu dàng, sự đau khổ trong lòng trong một khoảng thời gian dài chợt tuôn ra: “Nghiêm công tử. Từ lúc ly biệt ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, ta nhớ mãi không quên sự hiên ngang, tư thế oai hùng của công tử, vốn cho rằng gả vào hoàng cung thâm sâu này, cả đời sẽ không có cơ hội gặp lại công tử nữa, nhưng thật không ngờ, huynh và ta vẫn còn có thể gặp lại!”

Như Ý khẽ nói: “Sau khi gặp cô nương ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, tại hạ cũng vô cùng nhớ nhung.”

Triệu Ngọc Oanh ngạc nhiên nói: “Nghiêm công tử…...rốt cuộc huynh có thể nhận ra thân phận nữ nhi của ta sao? Lúc đó ta hóa trang thành một cậu nhóc! Cha nói như vậy thuận lợi hơn.”

Như Ý nói: “Cải trang thông thường cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô nương!”

“Công tử quá khen rồi.”

Triệu Ngọc Oanh có chút xấu hổ, nhưng lúc đó cô ta lại vô cùng tin tưởng Như Ý, tâm ý của khó xử nhớ nhung của nữ nhi đạt được sự thỏa mãn cực độ…..

Giấc mơ sau nhiều ngày, bỗng chốc trở thành hiện thực…

Trong lòng Triệu Ngọc Oanh lúc này, sớm đã không kìm nén được sự vui mừng.

Như Ý biết đã thành công lừa được lòng tin của cô ta, lại bắt đầu chuyển chủ đề: “Cô nương, cái kia…..cái kia có phải là vật thần có một không hai ngày đó đã từng xuất hiện ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu không?”

Như Ý giả vờ ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp thần đặt bên cạnh Triệu Ngọc Oanh.

Triệu Ngọc Oanh khẽ cười: “Nghiêm công tử không biết rồi. Đây chẳng qua là hộp thần một vật thiêng liêng của người nghệ nhân có tay nghề làm cho nhà vua hơn trăm năm này ở trong hoàng cung thôi, không phải là vật thay thế xuất hiện trên giang hồ!”