Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 177: Đại phá thiên binh vạn mã



Ngữ khí bá đạo lãnh khốc tràn ngập một sự tự tin hống hách tà mị.

Rõ ràng, bạo quân hòan toàn không có ý định niệm tình cũ mà sẽ đấu một trận ra trò với Như Ý!

Trong bối cảnh kích thích và nguy cấp này, cả người Trác lão cũng toát ra một ý chí chiến đấu vô cùng hùng tráng mà hào sảng!

“Hahaa! Được! Lão phu cũng đã lâu chưa động tay đánh đấm gì rồi, hôm nay, cuối cùng có được một cơ hội đánh đấm hả hê thật sự rồi!

“Ba cao thủ bậc chín đối đầu với ba cao thủ bậc chín! Đây nhất định là trận đánh hiếm hoi ngàn năm mới có được!”

Trác lão vén tay áo lên và sẵn sàng chiến đấu.

“Gia gia!”

Như Ý đột nhiên lên tiếng.

“Cháu gái ngoan, con cứ yên tâm. Hôm nay hai ông cháu ta sẽ phải đại chiến một trận, cho dù có sống hay chết, gia gia cũng đều sẽ bảo vệ cho con!”

Trác lão tưởng rằng cô đang sợ!

Tuy cô rất lợi hại, nhưng dù sao đi nữa tuổi vẫn còn rất trẻ, hơn nữa Như Ý cũng chưa từng trải qua một trận chiến nguy hiểm nào như vậy, cho nên cô có sợ cũng là điều tất nhiên thôi.

Vì vậy, ông cố gắng an ủi tâm trạng cho Như Ý một chút.

Nhưng Như Ý vẫn lạnh lùng nói: “Gia gia! Cứ để một mình Như Ý giải quyết chuyện này đi!”

Trác lão tò mò hỏi: “Con… con đây là có ý gì?”

Như Ý nói: “Chuyện này là do Như Ý gây ra, rắc rối này là do Như Ý chuốc lấy, cho nên cứ để Như Ý giải quyết!”

Trác lão: “Tại sao con lại nói chuyện này là do con gây ra chứ?”

Như Ý đi đến trước mặt Trác Thanh Di, sau đó rút thanh Xích triều kiếm trên thắt lưng cô ra!

Một màu đỏ sẫm lóe lên...

Xiềng xích trên người Trác Thanh Di và Đường Bắc Long đều bị cắt đứt, sau đó rơi leng keng xuống đất.

“To gan! Dám tự ý thả phạm nhân!”

Một người lính xông tới.

Bạo quân xua xua tay, rồi nói: “Cứ để mặc nàng ấy!”

“Vâng! Hoàng Thượng.”

Người lính lui xuống.

Như Ý đỡ Trác Thanh Di dậy rồi nói: “Tứ tỷ, xin lỗi tỷ, là muội làm liên lụy tỷ rồi!”

Đầu óc Trác Thanh Di vẫn nửa tỉnh nửa mê không tỉnh táo, cô mở mắt ra nhìn Như Ý, nói: “Ngươi....ngươi là ai?”

“Tứ tỷ, muội là Như Ý đây!”

Nói xong, Như Ý liền đưa tay lên thả tóc của mình xuống rồi lau đi những vệt hóa trang trên mặt, làm lộ ra vẻ mặt thanh tú thoát tục vốn có của cô...

Trác Thanh Di vừa nhìn thấy Như Ý liền kích động rơi nước mắt: “Như Ý! Như Ý! Qúa tốt rồi! Muội không sao cả! Muội không sao.”

Như Ý đáp: “Tứ tỷ, muội không sao, tỷ yên tâm, tỷ được an toàn rồi, muội sẽ không để mọi người phải chịu khổ nữa đâu!”

Trác Thanh Di nước mắt lã chã nói: “Như Ý, muội đừng quan tâm ta nữa, mau trốn nhanh đi.”

Như Ý khẽ mỉm cười, sau đó quay đầu lại nói: “Tam thúc!”

Trác Cộng Vinh nghe thấy liền lật đật chạy đến, rồi nói một cách kinh ngạc: “Thì ra Nghiêm Phi là con! Con chính là Nghiêm Phi! Tiểu Cửu, võ công của con, từ lúc nào mà lại trở nên lợi hại như vậy rồi?”

Như Ý nhàn nhạt cười: “Tam thúc, tứ tỷ giao cho thúc đó, chăm sóc tốt cho tỷ ấy đó! Ai dám ngăn cản.....”

“Trác lão tam ta sẽ giết không tha!”

Trác Cộng Vinh vỗ ngực nói lớn, sau đó đưa tay ra đỡ lấy Trác Thanh Di, ông liếc mắt nhìn sang Đường Bắc Long ở bên cạnh rồi nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi có tự đi được không?”

Đường Bắc Long gật đầu.

Trác Cộng Vinh nói: “Tam gia sẽ xử lý ngươi sau! Dám dụ dỗ Tứ muội nhà ta chạy trốn à! Hừ!”

Dứt lời, ông đỡ Trác Thanh Di về phe của người nhà họ Trác, Đường Bắc Long do dự một chút rồi cũng đi theo...

Xem ra, hắn đã quyết tâm cùng sinh cùng tử với Trác Thanh Di rồi.

Như Ý nói: “Gia gia! Và các vị thân hữu của nhà họ Trác, tôi Trác Như Ý... thực ra, tôi rốt cuộc có phải là người nhà họ Trác hay không, ngay cả tôi cũng rất bối rối! Bây giờ tôi vẫn không thể khẳng định mình là ai! Nhưng, bây giờ tôi lấy thân phận của Trác Như Ý đứng tại đây, hôm nay, rắc rối mà tôi gây ra sẽ do một mình tôi gánh vác!”

Trác lão đau lòng nói: “Nha đầu ngốc! Sao con hà tất phải gánh hết trách nhiệm lên đầu mình chứ? Cho dù không có chuyện của Tứ muội đi nữa, Hoàng Thượng nhất định cũng sẽ tìm một cái cớ để tiêu diệt Phủ Trác Vương của chúng ta mà thôi!”

Như Ý đáp: “Gia gia! Người yên tâm đi! Con không có ý định phí hoài mạng sống của bản thân mình đâu, có điều, gia gia xin người hãy cho con cơ hội lần này, để cho Như Ý tự giải quyết chuyện này một mình đi! Gia gia chỉ cần ở bên cạnh Như Ý hiệp trợ cho Như Ý là được rồi, nếu như Như Ý có bất trắc gì, gia gia sẽ đến tiếp ứng.”

Như ý thực sự không muốn để gia gia gánh vác rắc rối của mình.

Công lực của người phụ nữ tóc bạc kia và Bạo quân, bây giờ đều đã đạt tới cảnh giới của cao thủ bậc chín rồi!

Hơn nữa, điều quan trọng nhất, là bọn họ đều còn rất trẻ.

Sức trẻ cường tráng, tinh lực dẻo dai.

Điều này sẽ có một lợi thế lớn trong cuộc chiến!

Hơn nữa, Trác lão tuổi tác đã cao, động đến võ lực sẽ không tốt cho sức khỏe, lỡ như có bất trắc gì...

Như Ý quyết định, cô sẽ tự mình chống lại mọi thứ!

Trác lão đương nhiên biết là cô cố ý nói như vậy thôi, ông kiên định và nghiêm túc lên tiếng: “Đứa trẻ ngốc! Gia gia tuyệt đối không thể để cháu gái của mình một mình đối mặt với nguy hiểm được! Như vậy há không phải gia gia sẽ trở thành một lão già hèn nhát, một con rùa rụt cổ sao?”

Như Ý chợt bất lực thở dài, sau đó nói: “Thực ra.... gia gia, con thật sự không phải là huyết mạch của Trác gia!

Trác lão bất ngờ, nói: “Như Ý, sao con lại nói những lời như vậy?”

Như Ý đáp: “Gia gia, con thật sự không phải là người nhà họ Trác.”

Trác lão: “Con.....Lần trước không phải đã chứng minh rồi sao? Tại sao con lại còn nói ra những lời như vậy chứ? Tại sao tất cả mọi người đều tin chỉ có con một mình không tin chứ?”

Như Ý không thể không nói: “Gia gia.”

“Chuyện đã đến ngày hôm nay.”

“Thật ra, Như Ý cũng rất thích mình được là một người thuộc Trác gia.”

“Thân là một người nhà họ Trác thật sự rất hạnh phúc!”

“Nhưng mà....”

Trác lão cất giọng nghiêm túc: “Như ý. Gia gia biết con đây là không muốn liên lụy tới Phủ Trác Vương.”

“Gia gia biết con muốn một mình gánh vác hết mọi chuyện.”

“Nhưng con cũng không được vì vậy mà phủ nhận thân phận của mình như vậy chứ!”

Sau một hồi, thái độ của Trác lão có hơi dịu lại: “Nếu như con còn tiếp tục nói mấy lời ngu ngốc đó.”

“Gia gia sẽ thật sự tức giận cho con xem!”

“Con là người của Phủ Trác Vương!”

“Sống, là người của Phủ Trác Vương!”

“Chết, cũng là ma của Phủ Trác Vương!”

“Gia gia không cho phép con nói năng xằng bậy như vậy!”

Thanh âm Như Ý có chút đau thương: “Gia gia!”

“Như Ý biết gia gia rất thương Như Ý.”

“Rất nhiều người trong Trác gia.”

“Đều có ân có tình với Như Ý!”

“Gia gia, Kiều phu nhân, tứ ca, tam thúc, đại ca, tứ tỷ....”

“Như Ý thật sự rất thích mọi người.”

“Có người nhà như mọi người.”

“Đã giúp một đứa mồ côi từ nhỏ như Như Ý hiểu được thế nào là Tình thân.”

“Cái gì gọi là quan tâm giúp đỡ nhau.”

“Cái gì gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã!”

Ánh mắt Như Ý, kiên định mà mang theo một sự buồn bã: “Nhưng mà hôm nay...”

“Như Ý thật sự rất buồn.”

“Bởi vì cuối cùng con cũng không thể không đối mặt với sự thật được.”

“Thật ra, con thật sự không phải là người nhà họ Trác.”

“Có lẽ là do việc nhỏ máu nghiệm thân có sai sót gì đó...”

“Tóm lại....

“Lần trước Như Ý đã giấu giếm một số chuyện....”

“Thật ra, lần trước câu chuyện mà Như Ý nói rằng mình từ nhỏ đã sống ở một sơn thôn rất xa đều là do Như Ý tự tạo dựng nên...”

“Câu chuyện đó là giả.”

“Con vốn dĩ chưa bao giờ đến một vùng quê nghèo miền núi như vậy cả.”

“Thật ra, con đến từ một thế giới rất kỳ lạ.”

“Thế giới đó… cách nơi này rất xa, rất xa, rất xa...”

“Con cũng không biết tại sao con lại đến được đây, có nhiều chuyện con không nói rõ được, có lẽ con có nói mọi người cũng không hiểu đâu, nhưng mà...”

“Tóm lại một câu, con vốn không phải là người mà mọi người tìm.”

“Cho dù nhỏ máu nhận thân đã chứng minh như thế nào chăng nữa.”

“Con căn bản không phải là người của thế giới này.”

“Cho nên con cũng không thể nào là người của Phủ Trác Vương được!”

“Nói như vậy, tuy có hơi buồn.”

“Con cũng không muốn thấy kết quả như vậy chút nào đâu.”

“Nhưng... đây toàn bộ đều là sự thật!”

“Hôm nay, đây là lần cuối cùng mà con lấy thân phận Trác Như Ý ra để chiến đấu tại nơi này, nhưng cho dù kết quả có như thế nào, thì sau này hôm nay, con không còn là người của Phủ Trác Vương nữa, sau này cũng không còn bất kì liên hệ gì với Phủ Trác Vương nữa!”

Tại hiên trường, một sự yên tĩnh bao trùm một hồi lâu.

Yên lặng như tờ… không có bất kì ai phát ra một chút âm thanh nào cả.

Những gì mà Như Ý thốt ra, đã gây chấn động xôn xao.

Lần trước, cũng ở trong căn phòng này.

Cảnh tượng cũng tương tự.

Trác lão đích thân chứng thực thân phận của Như Ý, hơn nữa còn là đứng trước hơn cả ngàn người nhỏ máu nhận thân...

Hôm nay.

Cũng mới cách nhau cỡ hơn một tháng thôi.

Chỉ mới hơn một tháng thôi...

Cũng là trong lúc Phủ Trác Vương đang đối mặt với nguy cấp như thế này...

Như Ý lại thốt ra một câu nói khiến người người chấn động.

Người của một thế giới khác?

Cái gì mà người của một thế giới khác?

Mỗi một người đều đang cố gắng tỉ mỉ tiếp thu câu nói đó, nhưng không có ai hiểu cả.

Ai ai cũng bối rối, nhưng không có ai nghi ngờ lời của Như Ý.

Bởi vì cái cách mà Như Ý nói vô cùng nghiêm túc, từ cử chỉ cho đến thần sắc trong ánh mắt đều lộ rõ ra một vẻ bi thương, thậm chí ngay cả binh lính phe địch cũng còn cảm thấy cảm động nữa mà.

Đây tuyệt đối không phải là nói dối.

“Chả trách ta luôn cảm thấy hành động và cách nói chuyện của Như Ý rất kì lạ, nhưng không hề giống với một cô thôn nữ thiếu hiểu biết đến từ miền quê chút nào! Thì ra, nó đến từ một thế giới khác. Nhưng đó là một thế giới như thế nào?”

Từ trong bầu không khí yên lặng,Trác Cộng Vinh đột nhiên cất giọng nói.

Câu hỏi này, thay mặt cho tâm tư của tất cả những người nhà họ Trác.

Rất nhiều ngày qua, những sự bí ẩn, khó đoán, kì quái, lanh lợi...

Bình tĩnh, cơ trí của Như Ý...

Còn có một cảm giác cởi mở và tự tin quá mức bình thường...

Mọi đặc điểm của cô đều quá khác biệt so với thế giới này, nhưng cô vẫn trông vô cùng diễm lệ và thoát tục!

Ai ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có ai nghi ngờ rằng cô đến từ một thế giới xa xôi nào khác cả...

Như Ý có hơi bất lực và buồn bã, nhưng hôm nay, cô phải cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ với Phủ Trác Vương!

Cô đã phát hiện ra chiếc hộp thần thứ hai.

Chỉ cần tìm được người nhân viên đặc công thứ hai xuyên không đến đây.

Cô sẽ có thể trở lại thế kỷ 21 rồi!

Cô không thể liên lụy Phủ Trác Vương được.

Cô có đi, cũng không thể đem hết đống phiền phức rắc rối ở thế giới này của cô vứt hết cho Phủ Trác Vương xử lý được.

Bề ngoài thì Phủ Trác Vương vinh quang vô hạn, được cả thế giới sùng bái và ngưỡng mộ.

Nhưng bọn họ cô đơn ở trên đỉnh vinh quang, lúc nào cũng phải cẩn thận lo lắng như đang đi trên một mặt băng mỏng thì người ngoài có ai hiểu thấu chứ.

Như Ý không hy vọng, một Phủ Trác Vương đang trong hoàn cảnh khốn cùng mà còn phải chịu thêm sương thêm tuyết nữa.

Cách tốt nhất, chính là đứng trước mặt thiên hạ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phủ Trác Vương.

Mà cách duy nhất để đoạn tuyệt quan hệ, chính là nói ra chân tướng!

Nói ra tất cả chân tướng mà cô biết!

“Phù!”

Như Ý thở ra một hơi thật dài, được nói ra hết tất cả những lời mà cô thầm giấu bấy lâu, khiến cho tâm tình cô thật thoải mái và dễ chịu.

“Thác Bạt Liệt!”

Đáy mắt Như Ý không còn sự ràng buộc bởi tình thân nữa, mà chỉ còn lại sự bình tĩnh, sự nhìn xa trông rộng và sát khí mạnh mẽ mà một đặc vụ vốn có mà thôi....

Đây là lần đầu tiên mà Như Ý lạnh lùng thốt lên tên của hắn như vậy.

“Bây giờ, tới phiên hai chúng ta tới giải quyết ân oán rồi!”

Xích triều kiếm trong tay cô đang chĩa thẳng vào bạo quân!

Bạo quân nhếch mép cười, nói: “Nàng muốn dựa vào sức của nàng, một mình đánh với hai cao thủ bọn ta sao?”

“Tống Thanh! Cậu hãy bảo vệ người của Phủ Trác Vương cho tốt! Nếu kẻ nào dám manh động, thì cây súng laze trong tay cậu không cần lưu tình!”

“Vâng! Sư phụ!”

Tống Thanh trả lời thật to.

Sau khi Như Ý căn dặn Tống Thanh xong, ánh mắt và sự chú ý của cô toàn bộ đều đổ dồn lên Bạo quân và người phụ nữ tóc bạc kia...

“Hai cao thủ bậc chín sao? Hừ! Hôm nay xem ra không tránh được một trận huyết chiến rồi!’