“Từ Nhan, đi mời Như Ý cô nương đến cung của ai gia ngồi một lát! Tiện thể gọi Bình tài nhân đến luôn!” Cũng không biết Thái Hậu nghĩ tới cái gì, dặn dò cung nữ bên cạnh.
“Vâng!” Cung nữ lâu năm Từ Nhan được Thái Hậu dặn dò, nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Lúc này, Thái Hậu nở nụ cười âm mưu, lần này bà ta muốn xem thử bây giờ trong lòng Hoàng Thượng, Như Ý và Bình tài nhân ai quan trọng hơn, chuyện ở Ngự hoa viên hôm đó, bà ta biết rất rõ ràng, đương nhiên biết có người âm thầm bảo vệ Bình tài nhân, thật không ngờ Hoàng Thượng đúng là vô cùng thâm tình với Hoàng Hậu, còn về Như Ý bây giờ, nếu đã không muốn cho người ta thấy khuôn mặt thật, vậy bà ta sẽ để cô từ từ cảm nhận cảm giác đau lòng.
“Các người đã chuẩn bị xong rồi chứ?” Lúc này, Vệ quốc công đang bận tối mày tối mặt, ông ta càng hưng phấn hơn, nghĩ đến nguyện vọng sắp thực hiện được, tâm trạng khỏi phải nói có bao nhiêu kích động.
“Thưa chủ tử, thuộc hạ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi!” Tất cả binh lính đồng thanh nói.
Vệ quốc công thấy mọi người khí thế như vậy, nở nụ cười vô cùng điên cuồng: “Tốt, rất tốt, còn ba ngày nữa thôi, các ngươi cố gắng qua được ngày bước sang năm mới rồi, sau này sẽ thăng quan phát tài, vợ con già trẻ gặp nhau, tất cả đều không phải vấn đề, chỉ cần các ngươi cố gắng thôi!”
“Vâng!” Lại là một tiếng đinh tai nhức óc.
Vệ quốc công hài lòng gật đầu: “Trác Tuấn bên kia chuẩn bị thế nào rồi?”
Xoay người hỏi người bên cạnh.
“Bẩm chủ tử, bên kia cũng đã chuẩn bị ổn thỏa!” Thuộc hạ nhanh chóng trả lời.
“Nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chúng ta phải thật sự tạo phản cùng Vệ quốc công sao?” Mắt thấy sắp sang năm mới rồi, Trác Uy nhìn quân đội đã chuẩn bị, hơi lo lắng nhìn Trác Tuấn.
Hai người anh em khác cũng tò mò nhìn Trác Tuấn, muốn nhận được một đáp án chắc chắn từ hắn ta.
Trác Tuấn thấy xung quanh rất an toàn mới nhìn về phía ba người, rồi vẫy tay ra hiệu mấy người đó đến gần.
“Hiểu chưa?” Trác Tuấn nói nhỏ bên tai ba người rất nhiều điều.
Ba người hiểu rõ gật đầu. Loading...
“Nhị ca, bọn đệ hiểu rồi! Nhưng mà chỗ phụ thân phải làm sao đây, đến lúc đó sợ đao kiếm không có mắt!” Tiểu Tứ nghĩ đến đây, lại trở nên hơi lo lắng.
Trác Tuấn như hiểu suy nghĩ của tiểu tứ, cũng đã nhận được sự sắp xếp của Trác Lỗi từ trước: “Trác Uy, sự an toàn của phụ thân giao cho đệ!” Trác Tuấn nghiêm túc vỗ bả vai Trác Uy, vô cùng kiên định nói.
Trác Uy gật đầu, ánh mắt cực kỳ nặng nề: “Ca, huynh yên tâm, đệ sẽ bảo vệ phụ thân thật tốt!”
Trong nháy mắt, Trác Tuấn đột nhiên cảm thấy Trác Uy đã trưởng thành rồi, vui mừng gật đầu.
Tình cảnh bên này khí thế ngất trời, đương nhiên Kinh thành cũng không ngoại lệ, từ lần trước Thác Bạc Liệt vui vẻ với Bình tài nhân xong thì bắt đầu cực kỳ bận rộn, quên mất Như Ý, cũng quên mất tất cả hậu cung.
Mà sau chuyện lần trước, tâm trạng Như Ý bắt đầu trở nên yên tĩnh, ngoài buổi tối đi thăm dò nơi bí mật giam giữ người kia, sau đó vẽ người ở bên trong thành bức tranh, tiếp theo chuẩn bị một điệu múa cuối cùng.
Nương nương bên ngoài thấy tình hình này, đều cho rằng Như Ý hết hạn, không được sủng nữa, dọn ra khỏi tẩm cung của Thác Bạc Liệt cũng là chuyện sớm muộn, cũng bắt đầu khinh thường Như Ý.
Cũng may Như Ý không thích ra ngoài, mỗi ngày đều đóng cửa không tiếp, cũng không ai có thể làm phiền cô.
Nhưng Tử Yên thì có chút lo lắng, ngày đó Thác Bạc Liệt tức giận rời đi, sau đó sủng hạnh Bình tài nhân, đây là chuyện mọi người đều biết, Như Ý lại không để lộ chút cảm xúc, như không có chuyện gì vậy.
Rõ ràng cô ấy nhìn ra Hoàng Thượng đối xử khác biệt với Như Ý, Như Ý cũng có cảm giác với Hoàng Thượng, nếu không sao lại nói chuyện tùy ý với Hoàng Thượng thế chứ?
“Tử Yên cô nương, phiền cô truyền lời với Như Ý cô nương, Thái Hậu có lời mời!” Từ Nhan đi đến tẩm cung của Hoàng Thượng, nhìn Tử Yên vẫn đi theo bên cạnh chăm sóc Hoàng Thượng, nói.
Tử Yên gật đầu, cười rất ngọt ngào: “Đa tạ Từ Nhan tỷ tỷ!” Hai người đều là người đáng tin cậy bên cạnh Hoàng Thượng và Thái Hậu, trong hậu cung cũng chỉ có hai vị chủ tử này là lớn nhất, đương nhiên địa vị của hai nha hoàn cũng không thấp.
Từ Nhan truyền lời nhắn của Thái Hậu xong, cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi.
Tử Yên nhìn theo Từ Nhan, có chút lo lắng cho Như Ý, bây giờ Thái Hậu mời đi, cũng không biết là chuyện gì nữa.
“Như Ý cô nương, Thái Hậu có lời mời!” Tử Yên nói lời này, chú ý vẻ mặt của Như Ý..
Nhưng Như Ý rất bình tĩnh làm xong động tác trong tay, chỉ ừ một tiếng, tiếp tục nhảy điệu múa của mình.
Lần đầu tiên Tử Yên phát hiện lại có người nhảy bằng cách này, hơn nữa còn nhảy đẹp như thế.
“Như Ý cô nương, cô nương nhảy thật đẹp quá!” Nàng lại quên mất sự lo lắng khi nãy.
Như Ý từ từ dừng động tác, nhìn vẻ mặt si mê của Tử Yên: “Trang điểm mặc quần áo cho ta, như vậy đến gặp Thái Hậu cũng không tốt!” Như Ý không hề ngạc nhiên vì lời mời của Thái Hậu, dường như cảm thấy thế này mới đúng với tính cách của bà ta.
Tử Yên vừa nghe Như Ý dặn dò, lập tức trả lời một tiếng, bắt đầu bận rộn.
“Sao tuyết cứ rơi rồi lại dừng, thật khiến người ta lo lắng!” Trên đường Như Ý đến cung Thái Hậu, nhìn bông tuyết bắt đầu tung bay kia, thở dài một tiếng, cũng không biết là tiếc nuối hay than thở.
“Ha ha, Như Ý cô nương trở nên bi thương vì mùa đông như thế từ lúc nào vậy, e rằng tuyết càng rơi càng lớn rồi…” Tử Yên hiếm khi thấy dáng vẻ như vậy của Như Ý, không nhịn được trêu chọc, vươn tay chạm vào bông tuyết kia, thế nhưng mình cũng bắt đầu trở nên mơ màng: “mẫu thân nói, nếu bông tuyết chạm vào tay không tan, e rằng trận tuyết này sẽ lớn rồi!” Tử Yên vừa nói vừa để bông tuyết trong tay đến trước mặt Như Ý.
Như Ý nhìn Tử Yến, không nói gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
“Dân nữ bái kiến Thái Hậu!” Tuy trong lòng Như Ý không vui vẻ lắm, nhưng biết đây không phải lúc hành động theo cảm tính. . Truyện mới cập nhật
Thái Hậu nâng mắt nhìn Như Ý, cực kỳ khinh thường nói: “Tuy nói trời mùa đông lạnh đến không muốn rời giường, không muốn ra ngoài, nhưng có lúc vẫn nên đừng quá lười biếng mới tốt, ngươi xem Bình tài nhân đã đến đây bao lâu rồi, nào giống như ngươi…” Thái Hậu nói xong, còn quan sát Như Ý từ trên xuống dưới.
Như Ý cúi đầu, nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình: “Thái Hậu dạy dỗ phải, dân nữ hiểu rồi ạ!” Thái Hậu thấy Như Ý nói thế, cũng không nói nhiều nữa.
Tạm thời Như Ý cũng không hiểu rốt cuộc Thái Hậu muốn bọn họ đến đây làm gì, rất rõ ràng tình hình bây giờ hơi kỳ lạ, không có tất cả phi tần, chỉ có mình và Bình tài nhân, đều là người tận mắt nhìn thấy chuyện hôm đó.
“Không biết hôm qua hai vị đã nhìn thấy chuyện gì?” Thái Hậu như chỉ tùy ý hỏi thôi, nhưng hai người đang ngồi đều biết, chuyện tệ hại ngày hôm qua, bọn họ phải vờ như không hề nhìn thấy gì mới được, nếu không chỉ có mình bị hại mà thôi.
“Bẩm Thái Hậu, dân nữ không nhìn thấy gì cả!”
“Bẩm Thái Hậu, nô tỳ cũng không nhìn thấy gì cả!”
Hai người rất thông minh cùng nhau trả lời.
Thái Hậu nghe thấy hai người trăm miệng một lời, hài lòng gật đầu: “Ai cũng nói Hoàng Thượng tìm được hai ý trung nhân, thông minh lại hiểu chuyện, đúng thật là như thế, ai gia nhìn cũng thấy rất thích!” Thái Hậu cười thoải mái, như mọi chuyện đều rất vui vẻ vậy.
Tuy Như Ý rất ghét những người nói mình thành nữ nhân của Thác Bạc Liệt, như nhận thức thế này đã trở thành chuyện bọn họ cảm thấy rất rõ ràng rồi vậy. Nhưng cô biết e rằng mình không nhiều lời trong mắt Thái Hậu là cố hết sức không có được kết quả tốt, nếu nhiều lời, không biết chừng là có kết quả gì nữa.
“Thái Hậu, Hoàng Thượng vẫn chưa sắc phong Như Ý cô nương đâu ạ!” Một cung nữ nói nhỏ bên tai Thái Hậu, nhưng nói lớn đến hai người cũng có thể nghe thấy.
Như Ý không ngẩng đầu, cô cũng biết ánh mắt châm chọc của Bình tài nhân với mình, thầm cảm thấy xem thường.
Cô chẳng thèm được Thác Bạc Liệt sắc phong, vì trong quan điểm của cá nhân cô, cô hy vọng chính là một đời một kiếp một đôi người, rõ ràng thật sự là chuyện vô căn cứ với người đã thê thiếp thành đàn thế này.
Thái Hậu chậc lưỡi, như có chút tức giận nói với cung nữ: “Nhiều lời!” Nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất xán lạn.
Nghĩ đến cung nữ kia là nha hoàn tri kỷ của Thái Hậu, Thái Hậu chỉ nuông chiều mắng nhỏ một câu, chứ cũng không nói thêm cái gì: “Ai gia khát rồi, pha tách trà cho ai gia làm ấm người!”
Cung nữ kia nào dám chậm trễ, đi chuẩn bị trà.
“Để xa như vậy, sao ai gia lấy được đây!”
Không biết có phải vị trí là cố ý sắp xếp hay không, nha hoàn bưng trà kia hoàn toàn không có cách nào đến gần bên cạnh Thái Hậu, còn vị trí của Như Ý và Bình tài nhân thì ở trước mặt bà ta.
“Như Ý, bưng tới đây giúp ai gia đi!”
Như Ý vừa nghe thấy lời nói của Thái Hậu thì có chút sững sờ, thậm chí cô còn không biết Thái Hậu định giở trò gì, nhưng chắc chắn không bưng là không được.
Có rất nhiều chuyện người ta đã suy nghĩ bẫy rập từ trước đợi bạn nhảy vào, thế thì bạn muốn trốn tránh cũng chỉ là phí công, thậm chí đường này không được, tất cả đường khác của bạn cũng sẽ bị chặn lại.
Vào khoảnh khắc Như Ý vươn tay, Bình tài nhân cũng đưa tay tới, Như Ý hoảng hốt, cô nhìn thấy rõ ràng Bình tài nhân trao đổi ánh mắt với Thái Hậu, cũng ngay lúc đó, Như Ý phản ứng rất nhanh, cô cho rằng Bình tài nhân sẽ làm đổ nước sôi lên tay mình.
Nhưng cuối cùng vẫn là đánh giá cao bản thân, cũng xem nhẹ sự sẵn sàng hy sinh của Bình tài nhân.
Vào lúc hai người đều đụng vào tác trà, tay của Bình tài nhân lại cố ý làm đổ cái tách.
“Ui da… nóng.” Một tiếng hét vang lên, sau đó là tiếng rên rỉ.
“Xoảng!”
Cái tách cũng vô tình rơi xuống đất, cứ như vậy lặng lẳng rơi vỡ, hơi nóng bốc lên trong mùa đông lạnh như băng, tiếp xúc với không khí, cuối cùng trở thành hơi sương, giống như quanh quẩn trong cả căn phòng.
“Các ngươi ngơ ngác cái gì, còn không mau tìm đại phu đến!” Thái Hậu nhíu mày, quả quyết dặn dò.
“Hu hu, tay của nô tỳ, Thái Hậu, có thể để lại sẹo không…” Bình tài nhân vừa khóc vừa ai oán.
“Xảy ra chuyện gì thế!” Người ta đều nói có nhiều chuyện rất trùng hợp.
Một giọng nói uy nghiêm cắt ngang mọi người đang bận bịu, sau đó xuất hiện trước mặt mọi người, cũng khiến tiếng khóc của Bình tài nhân tạm dừng một lát, nhưng chỉ chốc lát Bình tài nhân kia đã sáp đến gần như hồ dán.
“Hoàng Thượng, nô tỳ không thể đàn cho ngài nghe nữa rồi!” Bình tài nhân ghé vào lòng Thác Bạc Liệt.
Thác Bạc Liệt nhìn thấy tình cảnh còn hơi lộn xộn bên trong, mảnh vỡ trên mặt đất vẫn chưa xử lý sạch sẽ. Hắn đưa mắt nhìn Như Ý vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, thật sự không biết vì sao, tuy Như Ý bình tĩnh không ngờ sẽ là tình huống thế này, nhưng đột nhiên cô cũng muốn biết, rốt cuộc ai nặng ai nhẹ trong mắt Thác Bạc Liệt.
“Băng bó vết thương của nàng trước rồi nói sau! Ai gia cũng nhìn thấy rất rõ ràng!” Sắc mặt Thái Hậu u ám, cố ý nhìn Như Ý nói, ánh mắt kia dường như rất quen thuộc.
Thác Bạc Liệt không quan tâm đến lời nói của Thái Hậu, Thái Hậu có thành kiến với Như Ý, hắn chỉ muốn Như Ý giải thích với mình, trong mắt hắn, nữ nhân cuối cùng vẫn phải dựa vào nam nhân, nam nhân là trời của các nàng, các nàng không nên mạnh mẽ như thế, nghĩ đến những lời nói của Như Ý hôm qua, bây giờ Thác Bạc Liệt vẫn còn hơi tức giận.