Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 376: Quá Nhiều Bí Ẩn



“Quả nhiên có phong độ của Trác lão tướng quân năm đó!” Người kia mỉm cười, trong cổ họng hắn ta phát ra tiếng cười không hề che giấu, ánh mắt nhìn về phía Trác Lỗi ngược lại có vẻ rất chân thành.

Trác Lỗi sửng sốt, lập tức mỉm cười không nói.

Người kia cũng không thấy lạ trước phản ứng của Trác Lỗi, nói tiếp: “Ngươi xác định có thể xem hiểu được vật kia chứ?” Người đàn ông áo đen nói câu này dường như trong lòng đã dự tính trước mọi việc, hình như rất chắc chắn là đối phương xem không hiểu.

“Ngươi nói là cái nào?” Trác Lỗi lo lắng đối phương gạt mình, nhíu mày, ánh mắt kèm theo vẻ sắc bén đối diện với ánh mắt của đối phương.

Người áo đen lắc người cái đã đến bên cạnh Trác Lỗi, muốn cướp đồ trong tay của Trác Lỗi.

Tuy nhiên cũng may Trác Lỗi có chút đề phòng. Tuy ban đầu người áo đen không cướp đồ của mình, nhưng không có nghĩa là hắn ta sẽ không ra tay tiếp. Trác Lỗi nghĩ vậy liền nghiêng người lùi lại vài bước, tránh khỏi sự tấn công của đối phương.

“Lẽ nào ngươi thật sự không nghi ngờ?” Người áo đen mặt mày nhíu lại, nhìn về phía đồ trong tay phải của Trác Lỗi, cười nói.

Lúc này Trác Lỗi mới phản ứng được, vật này là do mình bất ngờ nhận được, người kia không ngờ lại biết. Tuy Trác Lỗi cố gắng tỏ vẻ tự nhiên không để ý, nhưng rất rõ ràng hắn biết thứ này là thứ đối phương nói. Nội dung trong đó, trừ công phu do mình luyện xem như hiểu được, những thứ khác căn bản không hiểu.

Nhìn thấy Trác Lỗi che giấu kỹ cảm xúc, người áo đen giễu cợt nói: “Nếu giữ đồ lại cũng chẳng có ích lợi gì, còn không bằng đưa cho người có thể hiểu được, đừng lãng phí thứ này mà làm hại một đám người phải chịu khổ!”

“Người hiểu được? Ngươi nói tới ai?” Rõ ràng Trác Lỗi đã động lòng. Tuy không biết vì sao hắn ta thay đổi nhanh như vậy, nhưng Trác Lỗi cảm thấy hắn ta nói đúng một điểm, đó là hắn xem gần như không hiểu. Ngoại trừ phần công phu kia đều là hình vẽ nên hắn có thể dựa theo bức vẽ để đoán ra, sau đó tìm hiểu rõ, cho nên mới có năng lực như bây giờ. Nhưng chữ thì lại khác, hắn hoàn toàn không hiểu được.

“Trong mắt ngươi, ai là có năng lực nhất?” Người kia nhếch mép, nhìn Trác Lỗi với ánh mắt đe dọa và nói.

Giây phút đó, trong đầu Trác Lỗi thoáng hiện ra gương mặt của Như Ý. Chẳng lẽ đối phương muốn nói tới Như Ý sao? Nhưng lại giống như nói tới đương kim thánh thượng Thác Bạt Liệt, chẳng lẽ đây là một âm mưu sao?
Loading...

“Sao ngươi lại cho rằng người được ta cho là có năng lực nhất có thể hiểu được?” Trác Lỗi vẫn không hiểu, hắn luôn cảm thấy người này quá mức thần bí, nói nghe cũng không hiểu, có vẻ hơi bất hợp lý. Hơn nữa có phải người này cố ý dẫn mình đi lầm chỗ không, bằng không vì sao hắn ta phải giúp mình như vậy?

Người kia dường như sẽ thuật đọc tâm vậy, nhìn về phía Trác Lỗi khịt mũi: “Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, càng đừng tưởng rằng ta lừa gạt ngươi, nhưng cũng đừng tưởng rằng ta đang giúp ngươi. Ta chỉ là đang hoàn thành sứ mạng của ta. Bằng không, ta xem thường những người tuổi trẻ các ngươi này, căn bản sẽ không tiếp xúc với tất cả đám người các ngươi!” Người kia nói xong thì đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn đồ trên tay của Trác Lỗi rồi lắc người một cái, người đã biến mất ở trong bóng đêm này.

Người đi rồi chỉ để lại một cơn gió, ngoài ra không có gì nữa. Trác Lỗi tự nhiên thấy buồn bã vô cớ, hình như tất cả từ một nơi sâu trong bí mật nhìn thấy hi vọng, lại rơi vào trong một bí ẩn khác.

Trác Lỗi lại lấy ra vật kia, trong đầu vẫn có chút đặc quánh như tương hồ. Chữ bên trong hoàn toàn không phải là của thời đại này, nhưng hắn điều tra lịch sử trước kia, cũng không có bất kỳ ghi chép nào có liên quan tới loại chữ này, dường như vật này từ trong không trung hiện ra, nhưng tại sao lại xuất hiện ở thời đại này, nơi này chứ?

Người lợi hại nhất kia là ai? Là Như Ý hay là Thác Bạt Liệt? Hắn có nên nhanh chóng đưa cho Như Ý không? Nếu đúng thì tất nhiên là tốt nhất, nếu không phải, có thể dẫn tới tai họa gì cho Như Ý không? Trác Lỗi đang do dự không biết có nên giao đồ cho Như Ý nhìn không.

“Ai?” Xem ra tối nay vẫn có thật sự không ít người đến thăm nơi này đấy. Trác Lỗi cất đồ xong thì đuổi theo. Người này rõ ràng không lợi hại như người trước đó. Trác Lỗi biết rất rõ ràng người này tiến vào lúc nào.

Trác Lỗi không đuổi theo, một tiếng kêu này của hắn không nhỏ, thủ hạ của mình rất nhanh đã đuổi theo, tuy chưa chắc có thể bắt được, nhưng nếu có thể, Trác Lỗi có lẽ sẽ xác định phương hướng người kia đi rồi qua nghe ngóng. Như vậy hắn chờ một lát sẽ đi một chuyến, có lẽ có thể nhận được tin tức gì khác cũng không chừng. Dù sao kinh thành này mặc dù lớn nhưng bình thường Trác Lỗi cũng không mấy khi kết thù kết oán với ai, tất nhiên hắn nghĩ tới mấy chủ tử có khả năng nhất rồi.

“Chủ tử!”

Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút, Trác Lỗi cuối cùng cũng chờ được thủ hạ trở về, xem ra thủ hạ còn không phải là rất dễ dàng.

“Thế nào?” Trác Lỗi không ngẩng đầu, nhưng hắn biết thủ hạ trở về như vậy, hẳn phải nhận được tin tức gì đó mới đúng.

“Đối phương chạy về hướng của Thác Bạt Liệt, vị trí cụ thể thì rất khó phân biệt. Người kia hình như biết có người theo dõi hắn nên cố gắng bỏ rơi chúng ta!” Người báo cáo nói tới điểm ấy thì có chút tiếc nuối, giọng điệu cũng trở nên không quá tốt.

Trác Lỗi gật đầu. Hắn từng vào Hoàng cung, đối với người quen thuộc Hoàng cung như hắn cũng khó, tất nhiên thủ hạ lại càng thêm không ngoại lệ.

“Các ngươi đi xuống trước đi!” Trác Lỗi nhíu mày, đại khái đã hiểu chuyện. Không ngờ được Thác Bạt Liệt tự nhiên có năng lực này, Trác Lỗi chưa từng nghĩ tới thái hậu, về phần nguyên nhân, hình như chỉ là một loại trực giác của hắn, về phần có đúng không thì hắn chỉ có đi qua xác định.

Trác Lỗi nghĩ tới đây lại nhìn thủ hạ đã sớm biến mất, hắn thay trang phục toàn thân màu đen, che kín mặt, nhân lúc đêm tối mờ mịt để bay về phía Hoàng cung.

Tuy nhiên, hắn lại không ngờ được có người sẽ dẫn hắn đi, điểm ấy làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Thằng nhóc, ngươi có thể đuổi theo ta mới nói, bằng không ngươi muốn đi vào điều tra một thứ, ta cũng khiến cho ngươi không có dấu vết có thể điều tra!” Người kia cười, sau đó thi triển khinh công tính rời khỏi đó.

Trác Lỗi có hơi khó chịu. Người này rốt cuộc là ai, rốt cuộc đang trì hoãn thời gian, hay thật sự đang dẫn mình cùng điều tra thứ gì.

Trác Lỗi nhìn tốc độ khinh công này, tất nhiên không ngờ được đối phương lợi hại như vậy, người bình thường vốn không có khả năng đuổi theo tốc độ phi thân của người này. Trác Lỗi nghĩ tới đây thì thay đổi suy nghĩ vừa rồi, đi theo người kia. Tuy nhiên Trác Lỗi rất kỳ lạ vì hướng người kia đi tới không ngờ lại là thiên lao. Hắn nhớ bây giờ chỉ có một Vệ quốc công bị nhốt ở trong thiên lao, còn có thể có tình huống gì khác sao?

Trong lúc Trác Lỗi đang suy nghĩ, người kia nhảy lên, dễ dàng tiến sâu vào trong thiên lao mà không ngờ không gặp phải sự ngăn cản nào.

Trác Lỗi nhíu mày, hắn đi theo con đường của người áo đen, lại kinh ngạc phát hiện ở đó còn còn có một nơi bí ẩn, hơn nữa bên trong còn giam giữ một người. Điều này cũng quá kỳ lạ rồi.

“Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?” Trác Lỗi nhìn thấy người áo đen kia lẳng lặng nhìn người trên giường, trong mắt ngân ngấn nước. Trác Lỗi nhìn về phía gương mặt người trên giường, nhưng bởi vì mặt người kia quá gầy nên Trác Lỗi cũng không phân biệt được rốt cuộc là ai.

“Lẽ nào ngươi muốn để ta tới gặp người này sao?” Trác Lỗi nhìn thấy người kia nằm yên không có động tĩnh gì liền mở miệng hỏi thăm.

Người kia ngẩng đầu nhìn Trác Lỗi, đặt ngón tay ở bên miệng khẽ “Xuỵt” một tiếng, sau đó tiếp tục quay đầu, nhẹ nhàng dùng khăn lau trán của người kia.

Trác Lỗi có vẻ hơi phiền não, chẳng lẽ thật sự giống như suy nghĩ ban đầu của mình, người này là muốn kéo dài thời gian sao? Trác Lỗi nghĩ tới đây liền có chút tức giận, xoay người muốn rời đi. Người kia lại có thể không định kéo hắn lại.

“Ngươi tới rồi…” Một giọng tuy không lớn nhưng vẫn lọt vào đôi tai thính của Trác Lỗi.

Trác Lỗi quay người lại, không nhìn thấy ai khác, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

“Đúng vậy, ta đã tới, ngươi phải chịu khổ rồi!”

Lúc này Trác Lỗi mới nghe được giọng nói từ bức tường đối diện vọng tới. . Truyện Đoản Văn

Trác Lỗi hồi tưởng một chút, tự nhiên cảm thấy giọng người vừa nói “Ngươi tới rồi” hơi quen tai. Tiếp theo đó là giọng của người phụ nữ, từ giọng nói có thể nghe được chắc là phụ nữ lớn tuổi.

Bên cạnh là chỗ nào? Trác Lỗi nghĩ, chắc hẳn đây mới là mục đích của người kia, hắn đi tới bên trong và áp tai lên trên tường.

“Ngươi không nên tới đây!” Người đàn ông lại mở miệng, cảm giác như kèm theo chút tang thương, dường như không vui khi người phụ nữ đến, trái lại có cảm giác vô cùng nặng nề.

Người phụ nữ kia thở dài nặng nề: “Yên tâm, ta đã xử lý tốt chuyện bên ngoài rồi, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài!”

“Hừ, Hoàng thượng sẽ không giết ta, tối thiểu từ tình thế bây giờ lại thấy được nhất định sẽ không giết. Ngươi cũng không cần làm gì kẻo đánh rắn động cỏ, chẳng lẽ ngươi không biết Như Ý kia cũng rất tinh khôn sao? Bây giờ nhìn hai người nàng và Hoàng thượng đồng tâm tới mức nào chứ?” Giọng nói của người đàn ông không có vẻ cụt hứng như vừa rồi, ngược lại rất tức giận, dường như nghiến răng nghiến lợi nói về Như Ý.

Trác Lỗi thông qua mấy câu của người đàn ông nói, cuối cùng nhận ra được người đàn ông là ai. Hắn nhếch mép cười kỳ lạ.

Người phụ nữ vừa nãy là ai? Trác Lỗi nghĩ muốn nghe tiếp.

“Ta tất nhiên biết rồi. Đều là tại người phụ nữ kia luôn phá hỏng chuyện, ngay cả Bình tài nhân cũng bị bắt. Đó là người ta thật vất vả mới bồi dưỡng ra được, đúng là xui xẻo. Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nàng biết đau đớn hôm nay, làm cho nàng biết chết thế nào mới là đáng sợ nhất!” Người phụ nữ nói càng lúc càng ác độc.

Nếu không phải là bây giờ Trác Lỗi không thể hành động thiếu suy nghĩ, điều đầu tiên là hắn sẽ làm cho người phụ nữ này phải chết rất thảm. Bây giờ có quá nhiều bí ẩn, người phụ nữ này rốt cuộc là ai?

“Vậy là tốt rồi, đừng quên kế hoạch của chúng ta, bằng không ta cũng sẽ không tốn công sức làm nhiều chuyện như vậy. Trước đây, lúc tạo phản thật ra cũng không quá nắm chắc. Tuy lúc đó có đặt hy vọng vào người của Trác gia, nhưng lão thất phu Trác lão tướng quân kia nói gì, dầu muối cũng không nhận, ông ta chắc chắn đã sớm dặn dò đám ranh con Trác phủ kia. Nếu không phải là Trác Lỗi xuất hiện, giang sơn này sớm đã là của ta, ngươi phải giấu đứa bé kia cho kỹ, bằng không cái mạng này của ta chắc chắn sẽ không giữ được bao lâu!”

Người đàn ông nói một hơi, hoàn toàn không có cảm giác của người ở trong lao ngục, hình như cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ lật người.

Trác Lỗi càng nghe thì càng siết chặt nắm tay. Cũng may hắn thường đi theo Như Ý, ngược lại cũng học được sự bình tĩnh của Như Ý từ lâu.

“Hùng ca, ta cảm thấy chúng ta có thể không cần đứa trẻ cũng được. Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài!”

Lúc Trác Lỗi nghe thấy người phụ nữ kia nói vậy, rõ ràng có cảm giác được sự ấp úng trong đó, dường như muốn che giấu chuyện gì.

Quả nhiên vẫn là Vệ quốc công hiểu rõ nàng, chợt nổi giận: “Ngươi đừng nói cho ta biết đứa bé kia không còn ở đó, ngươi… khụ khụ khụ.” Vệ quốc công rõ ràng có vẻ rất kích động, mới nói được mấy từ đã không ngừng ho khan.

“Không có đứa bé kia, ta vẫn có thể cứu ngươi mà!” Người phụ nữ này nói chuyện dường như cũng có chút oan ức.

“Lời vớ vẩn, ngươi hiểu được gì chứ! Đứa bé kia!” Vệ quốc công vốn rất kích động lại đột nhiên thở dài: “Còn không đi đi, có người đến rồi!” Nói xong, Trác Lỗi chỉ nghe được tiếng Vệ quốc công trở lại chân tường ngồi, tiếp đó là tiếng người phụ nữ bước trên bậc thang, lại không có chút nghi ngờ nào.

Trác Lỗi nhất thời tò mò, muốn đi theo, nhưng không ngờ người vẫn luôn im lặng lại lên tiếng.

“Ngươi đi theo cũng vô dụng thôi, sợ rằng còn chưa đuổi kịp người, đã bị người bên ngoài sắp tiến thiên lao xem là thích khách bắt lại!” Người kia nói câu này với vẻ mặt khinh bỉ.