Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 394: Uy Hiếp, Bắt Được Nhược Điểm Của Người Khác



“Nhi thần bái kiến mẫu hậu!” Sắc mặt Thác Bạt Liệt nhìn qua không được tốt lắm, lúc này cũng đang u ám.

Thái Hậu và Bình tài nhân thấy vậy, đều cảm thấy Hoàng thượng và Hoàng Hậu cãi nhau một trận, cho nên mới tức giận.

“Đứng lên đi!” Thái Hậu thấy Bình tài nhân ở bên cạnh, vẫn phải có dáng vẻ của một Thái Hậu.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng!” Bình tài nhân cũng vội vàng hành lễ với Hoàng Thương.

Ánh mắt Thác Bạt Liệt lóe lên, nhưng nhanh như tốc độ ánh sáng vậy, hoàn toàn không ai có thể nhận ra, hắn tiến lên một bước, chủ động đỡ Bình tài nhân dậy.

“Tối hôm qua nàng mệt mỏi rồi, không cần hành lễ!” Giọng nói dịu dàng của Thác Bạt Liệt đánh thẳng vào trái tim đã lay động của Bình tài nhân, cảm giác ngọt như mật ngọt dâng lên.

Thái Hậu thấy sự thay đổi của Thác Bạt Liệt thì thầm vui vẻ, xem ra sự phát triển của chuyện này còn khiến bà hài lòng hơn mình nghĩ, thì ra hiệu quả của viên thuốc người nọ cho mình lại tốt như thấy.

“Thấy sắc mặt của hoàng nhi không được tốt lắm! Tạo thêm con rồng cháu phụng cho Hoàng thất là chuyện tốt, nhưng đừng phá hỏng cơ thể!” Thái Hậu nói lời này như cực kỳ lo cho đại cuộc, không quan tâm vẻ mặt nghi ngờ của Bình tài nhân, phớt lờ đi nói.

Hoàng thượng bị Thái Hậu nói thế, sắc mặt càng khó coi hơn: “Nhi thần hiểu, thật ra nhi thần không phải vì quá mức mệt mỏi, mà là vì Hoàng Hậu… Haiz, thôi không nhắc tới nữa!” Hoàng thượng thở dài một tiếng, có vẻ rất khó chịu.

Bình tài nhân vội vàng dịu dàng kéo Hoàng Thượng: “Hoàng thượng đừng khó chịu, tỷ tỷ chỉ là không nghĩ thoáng mới có thể ngang ngược như vậy, khi nào muội muội đi trò chuyện với tỷ tỷ, làm nữ nhân ấy, phải hiểu rõ thân phận, địa vị của mình, bản thân vẫn nên làm hết trách nhiệm, đừng làm chuyện không nên làm!” Lời này của Bình tài nhân vô cùng thấu tình đạt lý, nhận được ánh mắt tán thưởng của Thác Bạt Liệt.

Thái Hậu cũng không nhiều lời, ngược lại dường như Thác Bạt Liệt nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ là lời này của Bình tài nhân đã khuyên được hắn: “Hôm khác đi, nàng ấy đã tức giận trở về Trác phủ rồi, mà thôi, cho nàng ở Trác Phủ tự suy nghĩ đi, Trác lão phu nhân kia là người nổi tiếng hiền lành thấu tình đạt lý, có lẽ sẽ thuyết phục được nàng!” Thác Bạt Liệt nói ra lời này vô cùng tự tin, không giống vẻ suy sụp khi nãy chút nào.

“Được rồi, trẫm phải đi phê duyệt tấu chương, Bình tài nhân, nàng tâm sự với mẫu hậu đi, bình thường trẫm rất bận, luôn không có thời gian ở bên mẫu hậu, sau này nàng ở cùng mẫu hậu thay trẫm nhiều một chút, cho tận đạo hiếu!” Thác Bạt Liệt nói xong thì trực tiếp bước ra khỏi cung Băng Từ.
Loading...


Như Ý lúc này xem như gióng trống khua chiêng đi ra ngoài cung, bình thường đều lén lút trở về, lần này nàng có thể rời cung vào ban ngày ban mặt, trong lòng vô cùng dễ chịu, Hoàng cung thật không phải nơi cho người ở, đặc biệt không thích hợp với người xuyên qua từ hiện đại như cô.

Thật ra lý do cô về Trác phủ là muốn bàn bạc một vài vấn đề với Trác Lỗi, phải biết rằng đã lâu rồi cô không bàn bạc với hắn, vả lại còn có một chuyện rất quan trọng, đó chính là thứ ở trong tay Trác Lỗi bị người ta cướp đi là cái gì, lại có thể dẫn đến sự chú ý của Thác Bạt Liệt, hơn nữa Như Ý hơi tò mò là, dường như Thác Bạt Liệt đã biết chuyện này rất lâu rồi, nhưng bây giờ mới bắt đầu hành động, đầu tiên lúc trước Thác Bạt Liệt và Trác Lỗi không có quan hệ gì, sao hắn có thể chú ý đến Trác Lỗi, còn hiểu rõ thứ trên người Trác Lỗi như thế chứ, trừ khi hắn đã từng biết được điều gì đó.

Như Ý nghĩ như vậy, cảm thấy đầu óc mình đã bắt đầu rối loạn rồi. Vẫn nên hỏi rõ thứ đó là gì trước hẳn nói!

Lần này Như Ý trở về, một điều khác biệt duy nhất chính là cô không bị người của Thác Bạt Liệt theo dõi, lần này cô không hàm hồ, trực tiếp nói điều kiện với Thác Bạt Liệt.

“Đừng phái người đi theo tôi!” Như Ý bất mãn nói.

Đầu tiên Thác Bạt Liệt giật mình, sau đó hỏi: “Trẫm chỉ vì đảm bảo sự an toàn của nàng thôi, một nữ nhân như nàng ra ngoài, còn với khuôn mặt này, rất không an toàn!” Tuy Thác Bạt Liệt giật mình vì Như Ý biết mình phái người đi theo nàng, nhưng vì tin tưởng bản lĩnh của nàng, nên cũng không thấy lạ.

Mặc dù rất thoải mái vì lời khen ngợi của Thác Bạt Liệt, nhưng cô cũng không phải đang ngâm trong hũ mật, cũng không thèm tin đâu.

“Ngài biết bản lĩnh của tôi mà, nếu phái người đi theo, được thôi, chúng ta tính toán rõ ràng chuyện tối hôm qua!” Như Ý ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn Thác Bạt Liệt.

Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Thác Bạt Liệt thua.

Nghĩ đến đây, trong lòng Như Ý rất vui vẻ, cảm thấy mình khá quen cuộc sống như vậy, uy hiếp, bắt được điểm yếu của người khác, uy hiếp đúng lúc, là chuyện đặc công thường hay làm.

Như Ý ngồi xe ngựa nhanh chóng trở về Trác phủ, khi cô còn đang suy nghĩ, Trác phủ đã gần ngay trước mắt rồi.

“Bái kiến Hoàng Hậu.” Khi Như Ý bước xuống từ trên xe ngựa, người của Trác phủ đã đợi ở bên kia.

Đương nhiên, tuy đã tranh cãi, cô cũng “tức giận” trở về, nhưng Thác Bạt Liệt vẫn cho cô chút mặt mũi, lại có thể thông báo cho người của Trác phủ đến cửa nghênh đón trước.

“Đứng lên hết đi!” Như Ý nói lớn, sau đó đi vào bên trong.

Những dân chúng xem chuyện lạ cũng tự động tản ra, nhưng chẳng mấy chốc đã có chuyện bàn tán lúc rảnh rỗi rồi.

“Bản cung trở về, có thể phải ở lại Trác phủ một khoảng thời gian, sau này không có chuyện gì đừng làm phiền bản cung, bản cung muốn yên tĩnh một mình!” Vẻ mặt Như Ý rất bình tĩnh, ra lệnh cho mọi người.

Thật ra cô không muốn lạnh nhạt như thế, nhưng đóng kịch đương nhiên phải đóng hết phim, cô là muốn để người khác báo mình là một chủ tử khó hầu hạ với người muốn biết tin tức, đoán chừng những người đó cảm thấy mình bị đả kích, cho nên mới lạnh nhạt như vậy.

“Hoàng Hậu cứ yên tâm, chắc chắn thảo nhân sẽ làm theo!” Tuy Trác Lỗi là một người bình thường, nhưng vì chuyện lần trước, hơn nữa hắn còn là anh lớn trong nhà, người trong nhà đều do hắn quản lý. Bây giờ hắn là chủ của cả nhà.

Cuối cùng Như Ý đuổi những người mình không muốn nhiều lời đi, Trác phu nhân và Trác Lỗi ở lại.

“mẫu thân, mẫu thân có khỏe không?” Như Ý sờ khuôn mặt ngày càng gầy đi kia, vô cùng đau lòng.

Tính cách của Trác phu nhân cũng hờ hững, nhưng vì Như Ý là con gái ruột của mình, bà mới quan tâm một chút, cười nhẹ: “mẫu thân rất tốt, ngược lại là con ấy, ở nơi ngươi lừa ta gạt như Hoàng cung, con mới là người khổ!” Trác phu nhân nói xong thì bất đắc dĩ thở dài nặng nề.

Thật ra Như Ý biết trong lòng mẫu thân nhớ cha, nhưng cô không có cách nào, bây giờ tình huống của cha còn phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều, đã không phải cứu thoát là có thể giải quyết được nữa rồi. Ít nhất cô phải biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, vì sao lại trở thành như vậy.


“mẫu thân, đừng lo lắng cho con, mẫu thân nhìn xem, không phải bây giờ con rất tốt sao? mẫu thân chỉ cần giữ gìn sức khỏe thật tốt là được rồi, yên tâm, con sẽ cứu cha ra thôi!”

Như Ý nói lời này có vẻ rất chắc chắn, nhưng cũng không bỏ qua sự đau xót hiện lên trong mắt Trác phu nhân, cô có trực giác là Trác phu nhân cũng biết gì đó, nhưng bây giờ cô vẫn không định hỏi, có lẽ hỏi rồi, mẫu thân cũng sẽ không nói.

“mẫu thân, con trao đổi với ca ca chút chuyện, mẫu thân đi nghỉ ngơi trước đi!” Như Ý đưa mắt nhìn Trác Lỗi, hai người rất ăn ý đi vào trong thư phòng.

“Ý Nhi, nói ca ca nghe, có phải Thác Bạt Liệt bắt nạt muội không? Huynh nghe nói…” Trác Lỗi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, dè dặt mở miếng, thỉnh thoảng còn chú ý vẻ mặt của Như Ý, sợ không cẩn thận làm cô đau lòng.

Như Ý ngơ ngác, sau đó nhoẻn miệng cười, kéo Trác Lỗi ngồi xuống: “Ca, tiểu muội là ai chứ? Ai có thể bắt nạt muội được, yên tâm đi!” Tuy trong lòng vẫn có chút chua xót, nhưng Như Ý vẫn vờ như rất kiêu ngạo, không có vẻ đau lòng chút nào.

Trác Lỗi thấy Như Ý như thế, lời an ủi sau đó cũng bỏ đi, trong lòng rất khó chịu.

Như Ý cười cười, không vòng vo chủ đề này nữa, ngược lại nói ra mục đích mình đến.

“Ca, muội muốn biết lần trước người kia cướp thứ gì từ chỗ huynh?” Như Ý trở nên nghiêm túc nhìn Trác Lỗi, không còn sự tự tin, cũng không có sự dịu dàng khi nãy nữa, trước giờ cô vẫn luôn phân chia sự việc và tình cảm rất rõ ràng.

Trác Lỗi vừa nghe thấy lời của Như Ý, có chút nghi ngờ, phải biết rằng hắn chưa từng nói đến chuyện này với Như Ý, sao cô có thể biết được.

Như Ý nhìn thấy vẻ mặt của Trác Lỗi, trong lòng hiểu rõ, cười nghiêng mắt nhìn hắn, một con vật nhỏ đi ra từ bên cạnh.

“Có lẽ huynh còn nhớ rõ chuyện lần trước đúng không, không phải nó đã giúp huynh sao?” Như Ý nhìn vật nhỏ kia, cười tươi như hoa nói.

Trác Lỗi nhớ tới ngày đó có một vật nhỏ đụng vào người nọ, lúc đó hắn cũng không ngờ vật nhỏ này sẽ nói tin tức với Như Ý, lập tức nhìn nó với ánh mắt khác.

Nhưng không ngờ Bạch Dực cực kỳ ngông ngênh nhìn Trác Lỗi, sau đó quay đầu đi, dường như khó chịu vì hắn không tin tưởng nó.

“Nhưng vật nhỏ này không thể bắt được người đó cho huynh!” Trác Lỗi nhớ đến ngày đó mình chuẩn bị đuổi kịp người nọ, không ngờ bị vật nhỏ này chặn lại, nghĩ đến đây, Trác Lỗi lại có chút bất mãn với Bạch Dực.

Như Ý nhìn một người một vật tương tác với nhau, cực kỳ hết cách lắc đầu.

“Ca, thần thú tâm ý tương thông với muội, lúc trở về đã nói với muội, cho nên… khụ, huynh không cần dùng ánh mắt này nhìn nó, xem ra nó rất không vui!” Như Ý mất tự nhiên ho khan một tiếng, dường như khi nãy cô nhìn thấy Bạch Dực kia bĩu môi giống ý như con người vậy.

Bạch Dực nghe lời nói của Như Ý, vui vẻ cọ vài cái bên chân cô, sau đó tự hào ngẩng đầu nhìn Trác Lỗi.

Trác Lỗi thấy dáng vẻ này của Bạch Dực, cũng không nhịn được bật cười, bây giờ nó thế này ngược lại rất đáng yêu.

Nhưng sau đó nghĩ đến ngày đó thả người đi, không có đuổi theo, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu: “Chỉ tiếc là ngày đó không bắt được đối phương, bằng không có thể biết nội tình của đối phương rồi!” Trác Lỗi nói đến đây, cảm thán một tiếng, càng cảm thấy đáng tiếc vì thứ kia.

Như Ý thấy Trác Lỗi như vậy, khóe miệng cong lên, nở nụ cười dễ nhìn, càng trở nên xinh đẹp hơn.

“Ca, đây vẫn là công lao của Bạch Dực, nó đi vào theo đối phương, nhìn thấy dường như đối phương đến chỗ của Thác Bạt Liệt, cũng không biết có phải người của Thác Bạt Liệt không, nếu không phải, như vậy còn có một khả năng là đối phương muốn dời đi sự chú ý của chúng ta!” Lúc Như Ý nói lời này, lộ vẻ rất nghiêm túc.

Trác Lỗi vừa nghe Như Ý phân tích như vậy, hắn cũng nhíu mày, nếu người lấy thứ kia là Thác Bạt Liệt, vậy Thác Bạt Liệt có thể hiểu được không?