Hàn nhíu mày, không biết vì sao gần đây người kia dường như trở nên bí ẩn, không ngờ hoàn toàn không có manh mối, ngay cả manh mối mới bên kia cũng bị chặt đứt, nhất thời cảm giác như bước vào ngõ cụt.
Trác Lỗi chán nản. Tình hình bây giờ rất tệ – ở trong cục diện bế tắc, đồ bị người thần bí lấy đi nhưng mình vốn không biết đối phương là ai? Bây giờ lại cảm thấy như mình và người khác đang chơi trò đánh đố. Hoạt động giữa Thái Hậu và Vệ quốc công lại giống như lời Như Ý đã nói. Hắn kết luận người ngày đó nói chuyện với Vệ quốc công là Thái Hậu. Nhưng tại sao Thái Hậu sẽ cùng Vệ quốc công lại thông đồng với nhau? Phải biết Hoàng thượng là con trai của bà ta, điều này về tình về lý đều không hợp.
Hơn nữa, Trác Lỗi cảm thấy trong này có thể còn có ẩn tình khác.
“Báo!” Vào lúc Trác Lỗi vẫn đang chìm trong suy nghĩ của mình, một người hầu đã cắt ngang Trác Lỗi.
Người kia quỳ gối ở trước mặt Trác Lỗi, dường như có tình huống gì khẩn cấp: “Chủ tử, bên kia lại có hành động!”
Trác Lỗi vừa nghe đã thấy hứng thú, phải biết rằng thủ hạ này là người hắn phái ra chuyên môn đi thăm dò mọi chuyện, sao hắn lại không biết được.
“Bây giờ đối phương làm gì?” Trác Lỗi biết trong chuyện này đối phương lại bắt đầu hành động, có phải là có chuyện khác mà hắn không biết hay không, nhưng hắn có thể xác định được đối phương có khả năng gặp phải phiền toái.
Người kia liếc nhìn Hàn, không biết có nên nói hay không, phải biết rằng việc này cũng đặc biệt bí mật.
Trác Lỗi nhìn sắc mặt của người này thì chợt hiểu được, khoát tay nói: “Sau này các ngươi đều làm việc chung, không cần lo lắng, Hàn theo ta rất nhiều năm, là tâm phúc của ta!” Trác Lỗi cười ôn hòa, kiên trì nói.
Người kia gật đầu: “Ngài muốn điều tra cô nương Như Ý, cũng chính là Hoàng hậu hiện nay, trước khi cô nương rời khỏi Hoàng cung đã từng đi tới một chỗ, sau đó mới ra khỏi cung! Người kia dường như là thủ hạ của hoàng thượng!”
Trong lòng Trác Lỗi căng thẳng. Câu đố này không những không giải được, trái lại càng thêm phức tạp, hắn có phần không rõ, phải biết bây giờ Như Ý đã khôi phục trí nhớ, nhưng làm gì cũng không có nói tới. Loading...
“Ngươi đi xuống trước đi, tiếp tục theo dõi!” Trác Lỗi căn dặn người này.
Sau đó, hắn liếc nhìn Hàn: “Ngươi thấy thế nào?” Hắn muốn biết quan điểm của Hàn là người đứng ngoài.
Hàn cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: “Theo ta thấy, đối phương chỉ đầu mâu vào Hoàng thượng, không thể nghi ngờ là muốn chúng ta nhằm về phía Thác Bạt Liệt, cách như thế có thể là vì kế hoạch của đối phương bây giờ muốn mưu cầu thời gian, nếu như chúng ta điều tra, dù sao giữa chúng ta và Hoàng thượng cũng sẽ có xa cách, sau đó không thể nói chuyện cho nhau hiểu, vậy dĩ nhiên sẽ không cần thiết hợp tác với nhau.”
Trác Lỗi nghe Hàn phân tích như vậy cũng biết có lý, nhưng vẫn không thể xác định được là chuyện này có khả năng mang đến lợi ích gì hoặc tiến triển mang tính đột phá gì.
“Hàn, ngươi tiếp tục điều tra. Ta thấy nếu bây giờ cho bọn họ giành được thời gian, vậy tất nhiên vào thời điểm khác chắc chắn sẽ có động tĩnh, hơn nữa có thể là hành động lớn!” Trác Lỗi cũng không phải người ngu, tất nhiên cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, bên trong có khả năng có một âm mưu rất lớn.
Hàn gật đầu, cảm thấy phân tích của Trác Lỗi rất hợp lý, sợ rằng đối phương sắp hành động, hơn nữa có lẽ tiến triển của chuyện này lại nằm ở đây.
Khi Hàn biến mất, Trác Lỗi nhìn trời đã hoàn toàn tối đen, trong mắt có phần mơ hồ. Trời khuya như vậy, tối như vậy, có phải cũng có rất nhiều rất nhiều bóng tối đang tồn tại ở thế giới này. Hắn không hy vọng nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, một chút thôi cũng không muốn.
Buổi tối, không biết có phải Trác Lỗi suy nghĩ quá nhiều hay không mà trăn trở thế nào cũng không ngủ được, hắn lật tới lật lui lại muốn đi tìm Như Ý tùy tiện nói chuyện một chút, cũng không biết Như Ý đã ngủ chưa.
Khi Trác Lỗi đi tới bên phòng của Như Ý thì bên trong đã sớm không có ánh đèn. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ vì gần đây Như Ý đều ngủ rất sớm, dường như vui mừng lại dường như đang kìm nén chuyện gì đó trong lòng.
“Cốc cốc cốc!” Trác Lỗi quyết định gõ cửa phòng Như Ý, nhưng không nghe thấy bên trong truyền đến bất kỳ tiếng động nào. Trong lúc hắn nghĩ có chuyện gì xảy ra, trái lại có người khác gọi hắn lại.
“Lỗi Nhi, con nói chuyện với mẫu thân vài câu đi. Đã bao lâu rồi mẫu thân chưa tâm sự với con!” Trác lão phu nhân cười với vẻ ôn hòa như mọi khi. Trác Lỗi cũng cười đáp lại Trác lão phu nhân, không ngờ thoạt nhìn rất giống với phu nhân.
“Vậy được rồi, mẫu thân!” Trác Lỗi nghĩ có lẽ Như Ý đã ngủ rồi, có lẽ muội ấy thật sự mệt mỏi, cho nên mới ngủ say như vậy, ngay cả mình gọi muội ấy, cho dù không lớn tiếng nhưng cũng không tính là nhỏ. Hắn chỉ là sợ mọi người xung quanh nghe được thì không hay lắm.
Mặc dù là huynh muội nhưng đêm đã khuya, cộng thêm người bên ngoài nhìn vào thì Trác Lỗi và Như Ý chẳng qua là huynh muội quen biết do liên hệ máu mủ, tất nhiên không thể qua lại gần như vậy được, hơn nữa đặc biệt không thể xuất hiện ở trong nhà vào lúc này, cho nên hắn mới có thể cố gắng tránh nế, có khả năng đúng lúc hắn nhớ tới một việc, nhất thời càng không ngủ được.
Trác lão phu nhân biết quan hệ giữa hai người là huynh muội thật sự, hai đứa con của bà, nhưng bà nhạy bén nhìn thấy được mọi chuyện xảy ra trong phủ, vì để tránh tăng thêm hiểu nhầm, bà chủ động kéo Trác Lỗi lại nói chuyện, muốn Trác Lỗi đi qua hàn huyên với mình.
Mà giờ phút này, Như Ý còn ở trong Hoàng cung, đang tình ý mặn nồng với Thác Bạt Liệt.
Vì không để người khác biết, Như Ý cố chống lại sự mệt nhọc đứng dậy, nhưng cô còn chưa đứng dậy đã bị Thác Bạt Liệt kéo lại.
“Ngủ tiếp đi!” Thác Bạt Liệt rất lưu luyến, lời nói dịu dàng cùng với đôi mắt thâm thúy lúc này, còn có gương mặt anh tuấn làm gì cho Như Ý có thời gian suy nghĩ, cô bỗng chốc rơi vào trong tình nồng ý mật.
Tiếp theo lại là một cảnh mây mưa.
“Mệt không?” Thác Bạt Liệt xoa tóc của Như Ý, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hỏi.
Mặt Như Ý đỏ lên, đẩy Thác Bạt Liệt và cúi đầu rúc vào trong lòng Thác Bạt Liệt như làm nũng, cô cảm thấy Thác Bạt Liệt rõ ràng lại đang cố ý, muốn nhìn thấy mình xấu mặt, cố ý làm mình túng quẫn vì chuyện tối qua.
Nhưng Thác Bạt Liệt thích Như Ý như vậy, không có sự hấp tấp của loài mèo, không có bá đạo của con hổ, cũng không sự ôn hòa của loài cừu, lại kèm theo chút cảm giác trong sáng, thuần khiết.
“Bao giờ thì nàng mới trở về?” Thác Bạt Liệt tỳ cằm lên trên đầu Như Ý, rất ôn nhu hỏi.
Như Ý nghe thấy Thác Bạt Liệt nói vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là một người đàn ông nói với tình nhân: “Tới khi nào anh mới có thể gặp em đây!” Cảm giác giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.
“Rõ ràng tôi là vợ cả, ôi, sao lại có cảm giác như tôi đang ngoại tình thế? Nhưng loại cảm giác này quả thật không tệ, nếu không tôi làm tình nhân của ngài vậy!” Như Ý cảm thấy đề nghị này không tệ, là cảm giác giống như vợ chồng thời hiện đại, mới có thể có tính đam mê, quan hệ giữa hai người mới có thể càng thêm hòa hợp.
“Tình nhân à?” Thác Bạt Liệt không hiểu, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua từ này, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào. Vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt đầy nghi ngờ giống như một đứa trẻ tò mò muốn được Như Ý giải thích.
Như Ý cười, vẫn thật không nghĩ ra được mình phải giải thích vấn đề này thế nào: “Vấn đề này… chà, ý tình nhân chính là người yêu đương vụng trộm, ngài không cảm thấy bây giờ tôi giống như đang yêu đương lén lút sao?” Như Ý mỉm cười, trong lời nói ngược lại có vẻ hơi ủy khuất.
Thác Bạt Liệt hiểu được, cười ôm vào Như Ý vào lòng: “Tình nhân này cũng không tệ, tối thiểu chúng ta có thể ở cùng với nhau!” Thác Bạt Liệt không quan tâm tới ẩn ý trong đó.
Như Ý nghẹn lời. Thác Bạt Liệt hiểu như vậy lại có phần khác với thời hiện đại, nhưng hắn nói câu này có phải cho rằng chỗ hữu dụng nhất ở thời hiện đại là không quan tâm tình nhân nhiều thế nào, chỉ cần có thể ở cùng nhau là được rồi.
Nhìn chân trời phía bên ngoài đã mơ hồ sáng lên, Như Ý xoay người muốn rời khỏi giường.
“Nàng mới ngủ có được bao lâu đâu.” Thác Bạt Liệt kéo Như Ý lại, có chút đau lòng hỏi.
Như Ý đẩy tay của Thác Bạt Liệt ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào: “Nếu tôi ngủ tiếp, có khả năng vở diễn hôm nay chẳng còn thú vị nữa. Ngài xác định ngài cam tâm như vậy chứ? Không quan tâm ngài có cam tâm hay không, nói thật tôi không cam lòng, tôi cũng đã cống hiến phu quân của tôi, bây giờ lại không có hiệu quả, ngài nói tôi sẽ cam tâm sao!?” Như Ý nói câu này hoàn toàn là giận dỗi nhưng lại có lý, mặc dù nói ra nghe có phần không thích hợp.
Thác Bạt Liệt mỉm cười: “Hay là ngày mai nàng trở lại là được rồi!” Thác Bạt Liệt nói xong lại kéo kéo Như Ý.
Cũng may Như Ý phản ứng đúng lúc, bằng không đã ngã vào trong lòng Thác Bạt Liệt, chỉ sợ cũng không có cách nào rời giường được nữa. Bây giờ cô mới biết Thác Bạt Liệt đơn giản là một sói háo sắc lớn.
Như Ý nghĩ vậy, cười giả tạo: “Lúc này tôi cần phải về, nhưng ngài không cảm thấy thời gian trôi quá quá nhanh sao? Ngài nói xem, ngài cũng không cho người ta uống canh tuyệt đường con cái, nếu người ta mang thai lại thế nào!” Như Ý nói xong thì dùng nắm tay trắng như bột đi tập kích Thác Bạt Liệt, nhưng Thác Bạt Liệt cũng không phải là kẻ ăn chay, sao có thể dễ dàng bị đánh như vậy chứ?
Thác Bạt Liệt được Như Ý chỉ điểm như vậy, dĩ nhiên đã hiểu được: “Xem ra đối phương vẫn giữ được bình tĩnh, trẫm có phải nên ra sức hơn nữa, sau đó còn chỉ điểm cho đối phương mới được hay không?” Thác Bạt Liệt hiếm khi cười vui vẻ như vậy, cũng chỉ lúc ở cùng với Như Ý, hắn mới có thể vui vẻ như vậy.
Tất cả quần áo Như Ý chỉnh tề, sau đó lại chuẩn bị đứng dậy rời đi, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Thác Bạt Liệt.
“Ngài không nên nhìn tôi với vẻ mặt như vậy, bằng không tôi sẽ thật sự nghĩ rằng ngài đang đặc biệt lưu luyến tôi, không phải tôi thì không được đấy!” Như Ý tuy miệng nói một đường, trong lòng lại nghĩ một nẻo, nhưng trong lời kia vẫn lộ ra sự ngượng ngùng và ngọt ngào của thiếu nữ đang yêu.
Thác Bạt Liệt mím miệng, sau đó nói: “Nàng đúng là lòng dạ ác độc, tối hôm qua ta cố gắng hầu hạ nàng như vậy, nàng tự nhiên lại không cho ta mặt mũi, cũng không cho ta một nụ hôn từ biệt đã đi!” Không ngờ Thác Bạt Liệt cũng biết chơi trò bất đắc dĩ.
Từ trước đến nay Như Ý là người thận trọng, bây giờ cũng có phần không chống đỡ nổi khi Thác Bạt Liệt thay đổi bộ mặt liên tục như vậy, thật sự không ngờ được hắn đường đường là đàn ông mà còn có tính toán này.
Nhưng Như Ý không muốn kéo dài thời gian, một nụ hôn tới nhanh, đi cũng nhanh, cô sợ phía dưới tên dê xồm nào đó lại không khống chế được nên vội vàng phi thân rời khỏi Hoàng cung.
Trong răng môi của Thác Bạt Liệt vẫn còn lưu lại mùi thơm của Như Ý, trong lòng thấy mỹ mãn, nhưng lập tức nghĩ đến người phụ nữ đang ngủ ở trong tẩm cung của mình. Hắn thu lại vẻ ấm áp, đứng dậy vội vàng mặc trang phục, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, chạy tới tẩm cung.
Bình tài nhân trải qua cả một đêm trong sự ngọt ngào, nàng ta vội vàng, bản thân cũng hạnh phúc muốn chết rồi. Từ trước tới nay, nàng ta chưa từng nghĩ đến làm một người phụ nữ có thể hạnh phúc như vậy, tuy vậy nhưng nàng ta rất thận trọng, tối thiểu vẫn tỏ ra thận trọng.
Nàng ta còn nhớ rõ lời Thái Hậu nói với nàng ta: “Hoàng thượng là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần ngươi cố gắng làm cho hắn vui vẻ thì trái tim hắn không phải đã chết, hơn nữa có mấy người đàn ông có thể chống đỡ được sự cám dỗ này. Cho nên ngươi chỉ cần thường xuyên tiếp xúc với Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ quen với mùi trên người ngươi, với mọi thứ trên người ngươi!”
Vì vậy nàng ta dựa theo cách Thái Hậu nói, cố gắng đáp lại Hoàng thượng, đặc biệt vào tối hôm qua, nàng ta quả thực sắp không chống đỡ nổi sự lợi hại của Hoàng thượng.