“Bạch Dực, tới đây!” Như Ý nhớ tới, đầu tiên để Thác Bạt Liệt biết năng lực này của thần thú, có lẽ sẽ không kinh ngạc như vậy.
Thác Bạt Liệt từ từ dời ánh mắt mình lên người thần thú.
Cảm thấy lực chú ý của Thác Bạt Liệt truyền tới, Như Ý cười, tiếp đó nói: “Bạch Dực, quay về bộ dạng vốn có!”
Bạch Dực nghe ra lời của Như Ý, chỉ là ngước mắt nhìn Thác Bạt Liệt một cái, từ từ, thân thể nó bắt đầu biến nhỏ, đôi cánh cũng thu về.
Thác Bạt Liệt khó tin nhìn tình cảnh trước mắt, đây rõ ràng chính là thần thú, cũng chính là nói Trác Lỗi quả nhiên có giấu diếm.
“Trác Lỗi, ngươi giỏi lắm, lại dám lừa trẫm!” Thác Bạt Liệt mặt tức giận đứng dậy, nghiêng mắt nhìn Như Ý một cái chuẩn bị ra cửa.
Như Ý sững sốt, ngược lại không nghĩ tới phản ứng của Thác Bạt Liệt là như vậy, cô lập tức kéo Thác Bạt Liệt lại: “Thác Bạt Liệt, người rốt cuộc đang làm gì, bây giờ là thời khắc mấu chốt, người còn đi làm những chuyện đó, hơn nữa đó là vì thần thú sợ bị các người nhận ra!”
Như Ý chắn trước mặt Thác Bạt Liệt: “Người biết thần thú này thật ra chỉ nghe lời của một mình thiếp! Cho nên tất cả đều là làm theo thiếp phân phó!” Như Ý đương nhiên không nói rõ ràng như vậy, nhưng cô làm Thác Bạt Liệt hiểu rõ, thần thú này căn bản không có quan hệ với Bạch Dực.
Thác Bạt Liệt mặc dù không hiểu rõ rốt cuộc Như Ý muốn làm thế nào, nhưng hắn thấy Như Ý có thể xem hiểu quyển sách đó, lại có thể giao lưu với thần thú, vậy đương nhiên là không tầm thường, nhìn Như Ý có chút phức tạp: “Nàng rốt cuộc là ai? Thân phận gì?” Thác Bạt Liệt sợ biết kết cục, nhưng hắn vẫn không nhịn được đi thăm dò, Như Ý giống như một câu đố, câu đố hắn không nhìn thấu.
Như Ý uyển chuyển cười, tiếp đó nói: “Thiếp là hoàng hậu của người, là con gái của Trác lão tướng quân, thiếp là Như Ý, Thác Bạt Liệt tin thiếp, thiếp sẽ không tổn thương người, người có thể cảm thấy những chuyện này có chút thần kỳ, thực ra thiếp vẫn là cảm thấy rất thần kỳ, nhưng tất cả đều là như vậy, chúng ta bây giờ phải mở ra tất cả đáp án!” Như Ý rất nghiêm túc nói.
Sắc mặt Thác Bạt Liệt vẫn là có chút hoang mang. Loading...
“Nô tài khấu kiến hoàng thượng!” Lý công công đi vào, nhưng sau lưng còn có hai người, một người là bị người ta giải vào, một người khác cũng là bị đỡ vào.
Như Ý nhìn Trác lão tướng quân bây giờ đã giống như củi khô, trong lòng đau đớn, lập tức tiến lên đón.
“Ngươi dẫn họ tới làm gì?” Thác Bạt Liệt thấy Trác lão tướng quân xuất hiện, vừa rồi nghe Như Ý phân phó cũng không kỳ quái, nhưng người khô quắt bên cạnh kia rốt cuộc là ai? Ngự thư phòng chẳng lẽ là nơi chiêu đãi những người này sao? Thác Bạt Liệt rõ ràng có chút tức giận.
Như Ý không trả lời Thác Bạt Liệt, chỉ là thừa cơ hội nói với Lý công công: “Lý công công, ông cũng dùng khuôn mặt thật để Thác Bạt Liệt nhìn xem đi!” Như Ý thực sự cảm thấy mình làm vậy có chút tàn nhẫn, nhưng cô cần để Thác Bạt Liệt ý thức được cả vấn đề không phải dạng như hắn nghĩ.
Lý công công mặc dù rất gian nan, nhưng cũng nghe theo kiến nghị của Như Ý, để lộ ra khuôn mặt thật của mình.
Thác Bạt Liệt nhìn thấy khuôn mặt vô cùng rách nát, sắc mặt có chút khó coi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Như Ý lúc này mới nói theo trên sách, sau đó kết hợp nội dung nói ra sự thực.
Thác Bạt Liệt càng nghe, cảm thấy não mình như sắp nổ tung, cho dù hắn cố gắng không chế cảm xúc của mình, kiên trì nghe xong cả câu chuyện, nhưng hắn cảm thấy tim mình như bị vật nặng nào đó đập vào.
“Thế nào rồi? Thác Bạt Liệt, tất cả đều là sự thực, người phải chịu đựng, phụ hoàng người còn cần người!” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt có chút không chịu nổi, sắc mặt cũng thay đổi có chút dị thường, lo lắng nói.
“Không, đây là không thể nào, nàng cố ý giúp người Trác phủ, cho nên mới nói vậy! Có phải không? Có phải hay không?” Thác Bạt Liệt rõ ràng có chút không chịu nổi kết cục như vậy.
Như Ý đau lòng lắc lắc đầu: “Đây chính là sự thực, sự thật, có biết không?”
Ánh mắt Thác Bạt Liệt có chút trống rỗng nhìn Như Ý, tiếp đó hỏi: “Người này thật sự là phụ hoàng của trẫm?” Trong lời này tràn đầy tang thương, không biết rốt cuộc là vì kết quả này mà khó chịu, hay là vì dáng vẻ của người này mà khó chịu.
Như Ý gian nan gật gật đầu, nói: “Bây giờ người biết người Trác phủ không có lòng mưu phản rồi chứ!” Như Ý nghĩ Thác Bạt Liệt bây giờ hẳn đã tỉnh ngộ rồi.
Nhưng mà, dường như chỉ là một mình cô cho là như vậy, trong đầu Thác Bạt Liệt lại đang không ngừng băn khoăn hai vấn đề, đó chính là Như Ý thật sự là người của Trác phủ, con gái của Trác lão tướng quân, cho nên cô cố hết sức muốn bảo vệ Trác phủ, mà cô và mình gặp mặt cũng không đơn giản như vậy.
“Đừng cho rằng ta sẽ hoàn toàn tin nàng, biết nàng một lòng muốn duy trì người của Trác phủ, cái gì cũng dùng hết rồi!” Thác Bạt Liệt cười lạnh, biểu cảm vừa rồi không phải là hắn tin rồi, chỉ là cho Như Ý nhìn mà thôi.
Sắc mặt Như Ý thay đổi, có chút tức giận nói: “Người rốt cuộc muốn thế nào mới có thể tin tưởng, phải biết thời gian của ba người họ không nhiều nữa, ta không muốn ở đây mồm mép với người!” Như Ý tức giận, câu này dùng cả những từ ngữ hiện đại.
Thác Bạt Liệt mặc dù có chút mơ hồ, nhưng ý đại khái vẫn hiểu được: “Trừ khi nàng dẫn trẫm cùng đi!” Thác Bạt Liệt luôn rất tò mò nơi đó, rốt cuộc là nơi thế nào, có thể làm nhiều người như vậy kẻ sau người trước muốn tới, nhưng người thật sự biết nơi đó không nhiều.
Như Ý nghe Thác Bạt Liệt nói vậy, trầm tư, cô đang do dự rốt cuộc có nên để Thác Bạt Liệt đi, cô thực sự biết nơi đó rất nguy hiểm.
“Nương nương, tuyệt đối không thể, hoàng thượng là chủ nhân của một nước, nếu có gì sơ sót thì phải làm thế nào!” Lý công công luôn im lặng đứng một bên, lúc này cũng không nhịn được mở miệng.
Thác Bạt Liệt trừng mắt, bất mãn nhìn Lý công công nói: “Trẫm và hoàng hậu nói chuyện, tới phiên ngươi nói sao, còn nữa thân phận của ngươi trẫm sẽ điều tra rõ ràng, về phần người đó…” Thác Bạt Liệt rất muốn nói chờ xem xét, nhưng tim hắn đột nhiên đau nhói.
Như Ý cười lạnh, trào phúng mở miệng: “Thác Bạt Liệt, đó là phụ hoàng của người, nếu người bất hiếu, người sẽ bị trời khiển trách, họ bị như vậy, tất cả là do chú ngữ tạo ra, nếu người không muốn bị nguyền rủa và không truyền đời này sang đời khác thì phải phá bỏ nó! Người rốt cuộc có hiểu hay không, được thiếp dẫn người đi, nhưng người phải đồng ý với thiếp, tất cả nghe lời thiếp!” Như Ý nghiêm túc nói với Thác Bạt Liệt, cô sợ Thác Bạt Liệt không nghe lời mình, đến lúc đó vua của một nước kêu ai tới làm.
Thác Bạt Liệt mặt đầy trào phúng: “Trẫm tự mình biết, không cần nàng nhắc tới, hơn nữa nàng không phải chỉ đọc quyển sách đó sao, nhiều thêm con thần thú sao? Hơn nữa nàng nói trong đó còn có có một con thần thú, trẫm cho rằng thần thú đó là của trẫm!” Thác Bạt Liệt khá tự tin.
Như Ý bất đắc dĩ lắc đầu, trong đó còn có một vấn đề, đó chính là còn thiếu máu của một người, nghĩ tới đây ánh mắt cô ngưng trọng, tùy ý phân phó Lý công công bên cạnh: “Ông lộ tin tức đó ra ngoài, nhớ, đừng quá rõ ràng, chỉ cần lộ ra chút dấu vết là được, tôi tin Vệ quốc công sẽ phát hiện, nếu thực sự không phát hiện thì dùng cách rõ ràng hơn!”
Thác Bạt Liệt luôn chìm trong suy nghĩ của chính mình, tất cả để Như Ý sắp xếp xong, Như Ý thực ra cũng không sắp xếp gì, ngoại trừ hai người này, những người công phu thấp khác không thể tiến vào, người công phu cao vấn đề đó hẳn không lớn.
Mà Lý công công, bây giờ đang nghĩ làm thế nào để lộ tin tức ra cho Vệ quốc công, thực sự cũng không phải không có cách, chính là cánh cửa đá của ông ta, gần đây phát hiện có người khả nghi, Lý công công kết luận là thuộc hạ của Vệ quốc công, về phần thái hậu, điểm này là điểm Lý quốc công cảm thấy khó tin, thái hậu dù sao cũng yêu cầu mình cùng đi, bất kể đi đâu, điều này nghe thế nào cũng có chút kích động, nhưng điều kiện là giết chết Vệ quốc công, không biết xử lý thế nào để Vệ quốc công chết khó chịu một chút.
Hành động của thái hậu thực sự là ngoài dự đoán của Lý công công, ông ta đang nghĩ tới chuyện năm đó, rốt cuộc có chân tướng gì mà mình không biết, nếu không phải sẽ làm thái hậu chịu nhiều tra tấn,
nếu không phải điều này thái thượng hoàng sẽ không kiên trì như vậy nghe theo lời phân phó của thái hậu. Như Ý nghe thấy Lý công công báo cáo với mình, rõ ràng càng thêm kinh ngạc: “Ý ông là nói thái hậu có khả năng không phải hung thủ giết thái thượng hoàng?” Như Ý có chút mơ hồ, chuyện năm đó cô không rõ, Lý công công ngược lại nhìn thấy cái gọi là chân tướng.
“Thái hậu muốn làm Vệ quốc công nếm thủ đau khổ của Thái thượng hoàng phải không?” Như Ý có chút không hiểu hỏi.
Lý công công thấy Như Ý hỏi vậy, ngược lại xem như hiểu rõ chút gì.
Như Ý lập tức nói: “Vậy thế này đi…” Như Ý nói bên tai Lý công công, sắp xếp mọi chuyện một phen: “Chúng ta ngày mai xuất phát!”
Lý công công nghe thấy ngày mai xuất phát, rõ ràng có chút kích động, ông ta cảm thấy đây xem như là ngày khổ để đến hồi chấm dứt rồi!
Phía Vệ quốc công, lần trước gặp phải chướng ngại chỗ thái hậu, tính tình càng thêm quái dị, bây giờ ông ta không nghĩ gì cả, chỉ muốn làm Thác Bạt Liệt và người Trác phủ nội bộ tranh đấu, như vậy ông ta cũng có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Khi thái hậu lần nữa tìm tới Vệ quốc công, Vệ quốc công rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt ông ta dường như không quá tốt.
“Bà tới làm gì?” Vệ quốc công không phải người tốt, lần trước thái hậu chống đối ông ta, ông ta nhớ khá rõ ràng, ông ta lúc này nghĩ làm thế nào để thái hậu trả giá vì điều này, bây giờ không nghĩ tới thái hậu lại tự mình tìm tới cửa.
Sắc mặt thái hậu rất thản nhiên: “Lời ngày hôm đó chỉ vì lúc đó ngươi bỏ lại ta không quản, cho nên ta mới chọc giận ngươi, hôm nay tới cũng không xem là cầu xin ngươi tha thứ, chỉ là có chuyện rất quan trọng nói với ngươi!” Sau khi chuẩn bị hết tất cả, thái hậu không chút nào sợ hãi.
Vệ quốc công hoài nghi nhìn thái hậu, nhớ tới chuyện gì ngày hôm đó: “Cái gì mà ta bỏ lại bà không quản, bà nói rõ ràng?” Vệ quốc công nghĩ không hiểu mình lúc nào làm chuyện đó.
Thái hậu mím môi, dáng vẻ rõ ràng có chút buồn bã: “Hôm đó ngươi kêu ta đi điều tra trong ngự thư phòng của Thác Bạt Liệt có mật đạo không, nhưng lúc ta tới thời khắc mấu chốt, rất là nguy hiểm, lúc đó ngươi lại không biết tung tích, ngươi nói ta có thể không oán người sao?” Thái hậu nói, lại đau lòng lau nước mắt.
Vệ quốc công nhớ lại chuyện hôm đó, ngược lại đã nhớ ra rồi, nhưng rõ ràng hắn cũng không có bao nhiêu hối cải, ngược lại có chút bất mãn cười trào phúng: “Bà là mẫu thân ruột của Thác Bạt Liệt, hắn làm sao sẽ ra tay tàn độc với bà, hơn nữa tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, bà không thể có lòng dạ đàn bà như vậy!” Vệ quốc công nói chuyện cũng không cho thái hậu mặt mũi.
Thái hậu rõ ràng có chút đau lòng, nhưng lại rất bình tĩnh, bà ta lập tức nói: “Vậy không nhắc tới chuyện hôm đó, ta có phát hiện quan trọng nói với ngươi!” Thái hậu rõ ràng sắc mặt rất nghiêm túc nhìn Vệ quốc công, điều này làm Vệ quốc công hơi tin lời thái hậu rồi.
“Nói đi, chuyện gì? Mong chuyện bà nói thật sự có giá trị!” Lời Vệ quốc công nói ra vẫn cay nghiệt như vậy.
Thái hậu cũng không để ý, sau đó nói tin tức Như Ý muốn đi tới nơi thần bí đó cho Vệ quốc công.