“Phinh Đình cô nương!” Vừa đi, đều có người hành lễ với nàng ta.
Phinh Đình mới ban đầu rất kinh ngạc hoảng sợ, nhưng không ngờ tới, mấy người đó chỉ là lịch sự hành lễ, căn bản không có phát hiện dị thường gì.
Đường ra khỏi sơn mạch, thật ra Phinh Đình quen thuộc hơn bất kỳ ai, dù sao cũng ở nơi này lâu như vậy, nhưng không có ai ngăn cản, dường như nàng ta giống như trước đây, đi lại tự do.
Rời khỏi sơn mạch, trái tim của Phinh Đình cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều, mắt thấy trời sắp tối, nàng ta vội vàng tìm một chỗ dừng chân, hiểu lộ trình về Huyền Thiết sơn trang chắc sẽ không sao nữa.
Màn đêm buông xuống, Huyền Thiết chọn thời gian đi của lần trước, vừa đúng lúc mấy người đó giao ban, đến khi đó cướp đồ sợ rằng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đến chỗ này lần nữa, tình hình bên ngoài gần giống như lần trước gặp, Huyền Thiết cảm thấy khó tin về hành động của mình không có bị phát giác.
Rất nhanh, Huyền Thiết bèn đợi đến thời gian giao ban của mọi người.
Vẫn có chút rối loạn, khóe miệng hắn cong lên nhìn trông rất đẹp, sau đó nhún người, đã đến đại điện.
“Sao không có ai?” Huyền Thiết sau khi bước vào, cảm giác bầu không khí có chút lạ, quan trọng là không có gặp một người, chuyện này rốt cuộc là sao.
Ánh sáng đỏ! Hắc Huyền Lệnh đó vẫn đặt ở trên đó!
Hắn cẩn thận bước lên từng bước, cũng không có phát hiện bất cứ điều dị thường, hắn không nhịn được lại bước lên mấy bước, mắt thấy dường như chỉ cách Hắc Huyền Lệnh chỉ có một bước đó thôi.
“Ánh sáng đỏ này đẹp không?” Khi Huyền Thiết chuẩn bị đưa tay cầm lấy Hắc Huyền Lệnh này.
Một giọng nói từ đằng sau vang lên, vừa rồi đại điện tối om, lực này đèn quốc cháy sáng.
Tiếp đó, chỗ đặt Hắc Huyền Lệnh phóng ra mấy mũi tên, Huyền Thiết biết rời vào bẫy thì mau chóng tránh né công kích của mũi tên này, có điều lại nhìn đám đông, còn thân ảnh của Cát Lượng đằng sau.
“Ha ha, có phải rất kỳ lạ ta sao biết đêm nay ngươi sẽ đến cướp thứ này không?” Cát Lượng nhếch mép, nhìn Huyền Thiết cười ha hả.
Huyền Thiết thấy nhiều người như vậy, cũng biết phải mau chóng rời khỏi, nếu không người sẽ càng lúc càng đông, còn không biết có thể thoát thận không. Loading...
Thân thể của hắn hơi lóe lên, nghĩ muốn lợi dụng khinh công của mình trốn ra khỏi đại điện này.
“Muốn trốn, mọi người lên cho ta, bắt người sống!” Cát Lượng vừa hạ lệnh, tất cả mọi người lát nữa sẽ đi lên.
Huyền Thiết như một bức hoành phi, xoay người một cái, mặc dù công phu có tốt nữa, nhưng nhân số đông như thế này, hắn dần dần bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Lúc đó trên người đều là vết chém.
Cát Lượng thấy Huyền Thiết đã không ứng phó lại được nữa, hắn cũng phi thân lên đánh với Huyền Thiết.
Nếu như đối phó với mấy người đó, sợ rằng Huyền Thiết còn có thể chống lại một chút, nhưng công phu của Cát Lượng không thấp, tốc độ rất nhanh, Huyền Thiết hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
“Ta xem người còn trốn thế nào!” Một chưởng của Cát Lượng phóng tới, trực tiếp đẩy ngã Huyền Thiết, sau đó đao kiếm của những người khác toàn bộ đều đặt trên cổ của Huyền Thiết.
Bên phía của Phinh Đình, tối đó Phinh Đình vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một đêm, nhưng sợ đêm dài lắm mộng, đi ngay trong đêm, nàng ta mau chóng đi về hướng Huyền Thiết sơn trang.
Buổi trưa ngày hôm trưa, Phinh Đình đã đến trước cửa của Huyền Thiết sơn trang.
“Cô nương, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Một đệ tử đứng canh ở cửa, nhìn thấy Phinh Đình có chút không xác định có phải là nữ tử đang ngày hôm đó bị bắt đi không.
Phinh Đình mỉm cười: “Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, nói Phinh Đình cô nương cầu kiến!” Phinh Đình bởi vì không có chân chính ở trong Huyền Thiết sơn trang cho nên đệ tử ở đây cũng không biết Phinh Đình cũng là người của sơn trang, cho nên mấy người này cũng không dám dễ dàng để nàng ta vào trong.
Người đó thấy Phinh Đình lịch sự như vậy, xem ra không có ác ý: “Được, cô nương chờ một chút!”
Thật kỳ diệu, Phinh Đình thấy sơn trang này vậy mà có loại cảm giác thân thiết, có thể bởi vì trong lòng của nàng ta đã xem nơi này thành chốn để về rồi.
Huyền Dạ nghe được tin tức này thì vội vàng ra ngoài nhìn: “Phinh Đình cô nương, mau chóng vào trong!” Thấy người đứng trước cửa thật sự là Phinh Đình, Huyền Dạ đâu dám chậm trễ, phải biết Phinh Đình cũng là một trong những người mà môn chú quan tâm, nói rõ ở trong lòng của môn chủ vẫn có chút phân lượng.
Phinh Đình mỉm cười, bước vào sơn tảng, lần này bước vào sơn trang, vậy mà có một loại cảm giác thoải mái, cũng coi như chuyện của mình đã hoàn thành rồi.
Như Ý cũng đang đợi Phinh Đình: “Phinh Đình, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ngươi hốc hác nhiều quá!” Như Ý giống như gặp lại bằng hữu nhiều năm, dáng vẻ trở nên có chút kích động.
“Được rồi, đợt lát nữa ngươi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát, chúng ta có chuyện gì ngày khác hãy nói!” Như Ý thấy Phinh Đình giống như muốn nói cái gì đó, nhưng thấy dáng vẻ của nàng ta, cũng biết chắc chắn vội vã đi đường, trong lòng cũng đau lòng cho Phinh Đình, cho nên ngăn nàng ta nói thêm gì nữa.
Phinh Đình cũng không có quá nhiều chuyện để báo cáo nên lúc này mới khẽ gật đầu.
Hai người Như Ý và Phinh Đình tùy tiện ăn chút gì đó nói dăm ba câu, sau đó thì để Phinh Đình đi nghỉ ngơi.
“Môn chủ, người cũng nên đi nghỉ ngơi, đợi Huyền Thiết trở về thì không có chuyện gì nữa rồi!” Huyền Dạ thấy Như Ý không ngừng dụi mắt, lúc này mới quan tâm nói.
Như Ý khẽ gật đầu: “Đúng thế, rất nhanh sẽ không có chuyện gì nữa rồi!” Như Ý nói lời này, sau đó thân thể như quả bóng xì hơi, sau đó toàn thân mềm nhũn ra, cơn mệt mỏi lan ra toàn thân.
“Ngoa ô!” Ngáp một tiếng, Như Ý lúc này mới ý thức, gần đầu thật sự cô không có nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Huyền Dạ, chuyện trong sơn trang ngươi xem mà đi xử lý, ta đi nghỉ ngơi đây!” Như Ý không phải làm bằng sắt thép, cô cũng không che đậy sự mệt mỏi của mình, nên đi nghỉ ngơi rồi, nếu không thân thể này thật sự sẽ không chịu được, vậy thì sao làm được những chuyện tiếp theo.
Huyền Dạ thấy Như Ý đồng ý đi nghỉ ngơi, trong lòng vui mừng còn không kịp, tự nhiên hài lòng đồng ý: “Môn chủ, người yên tâm, có chuyện gì thuộc hạ sẽ xử lý, người đi nghỉ ngơi đi!”
Mấy ngày nay, mọi người thật ra đều mệt mỏi, cho nên bởi vì sự trở lại của Phinh Đình, dường như đã thả lỏng rất nhiều, giờ chỉ đợi Huyền Thiết trở về nữa thì có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi.
Như Ý ngủ trên giường, rõ ràng rất yên ổn, dần dần rơi vào giấc mơ, sau đó dần dần đều là bóng đêm.
Khi tất cả mọi người bắt đầu chìm vào trong giấc mơ, một bóng đen thâm nhập vào trong, chậm rĩ đến gần phòng của Phinh Đình.
Có điều, bởi vì có rất nhiều người tuần tra, bóng đen này hình như biết điểm này, cũng chỉ đành ẩn thân ở chỗ nào đó.
Sau đó dần dần khuỵu xuống, từ trong ngực rút ra một vật, cũng không thể lẩm bẩm cái gì, âm thanh đặc biệt nhỏ.
Dần dần, cửa phòng của Phinh Đình được mở ra.
Phinh Đình từ từ đi ra khỏi phòng, sau đó đi ra bên ngoài.
“Phinh Đình cô nương!”
Trên đường, mấy đệ tử đều nhận ra nàng ta, cũng chào hỏi nàng ta, Phinh Đình cũng chỉ gật đầu, sau đó tiếp tục đi về một hướng.
Sau đó đi đến bên một cái giếng.
Nàng ta nhìn xung quanh không có ai, sau đó chậm rãi bỏ vào trong đó thứ gì màu trắng.
Sau khi đổ xong, nàng ta xoay người trở lại phòng của mình.
Nằm xuống, ngủ, một loạt hành động diễn ra, nhưng nàng ta căn bản không có ý thức bản thân đã làm cái gì.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Như Ý vốn dĩ muốn kéo Phinh Đình nói chuyện, nhưng tự nhiên cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời.
“Phinh Đình, ngươi có cảm thấy đặc biệt mệt không, mấy ngày nay ta cũng không có nghỉ ngơi tốt, cơ thể vừa đặt xuống, sao lại mệt như vậy chứ!” Như Ý nói lời này với Phinh Đình thì đã ngáp mười cái rồi.
Phinh Đình nhìn dáng vẻ đó của Như Ý, mỉm cười: “Như Ý, nếu thật sự cảm thấy mệt, đi nghỉ ngơi thêm đi, đợi Huyết Thiết trở về cũng không muộn!” Phinh Đình biết Như Ý mấy ngày nay vì lo lắng cho sự an nguy của mình và Huyền Thiết, sợ rằng cũng không có ngủ ngon, cho nên cũng hy vọng Như Ý nghỉ ngơi tốt hơn, nếu không Hồng Thiết cũng sẽ áy náy.
Như Ý thật sự cảm giác toàn thân đều không động đậy được, rất mệt mỏi nên khẽ gật đầu, và được Phinh Đình đỡ về phòng.
Giấc ngủ này, dường như đã ngủ rất sâu
Thật ra giấc ngủ này, không chỉ là Như Ý, tất cả mọi người trong sơn trang, người mà ăn bữa sáng của sơn trang thì đều bị cơn mệt mỏi vây quanh, tất cả mọi người đều ngủ mê man.
Ý thức của Phinh Đình tự nhiên bị cái gì đó khống chế, nàng ta hoàn toàn không làm chủ được cơ thể, nàng ta chậm rãi cầm cây đuốc, sau đó châm lửa đốt từng viện, từng viện.
Đứng ở bên ngoài, nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, Phinh Đình mặt mày vô cảm, ánh mắt không có một điểm sáng, nàng ta cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có một giọng nói của nam tử bảo nàng ta châm lửa đốt tất cả các viện đi.
Cát Băng nhìn ngọn lửa đang lan ra, sau đó mỉm cười, cười đến mức ngông cuồng, cười một cách trắng trợn, hắn muốn để Phinh Đình khi tỉnh lại biết nàng ta đã làm ra tất cả những chuyện này, đây chính là kết cục của kẻ phản bội.
Đám cháy lớn đã thiêu đốt mọi thứ, cháy nguyên một ngày, khi người dân, người trong giang hồ nhận được tin tức thì đám cháy này đã thiêu cháy đến mức cái gì cũng không còn.
“Ngươi nói cái gì? Nói!”
Khát máu, tàn độc, lạnh lùng, đều khó hình dung được biểu tình của Mộ Dung Tinh Thần lúc này, đau khổ tuyệt vọng bủa vây lấy hắn, trong tay hắn còn cầm đồ vật mà Như Ý đã tặng cho hắn, hiện nay vỗ mạnh một tiếng xuống đất, hắn cũng không có tri giác.
Hồng Đậu đứng ở bên cạnh mà rơi nước mắt, nàng ta còn nhớ hôm đó Như Ý đưa thư đến nói cô sẽ đến Yên Vũ Các, hiện nay lại trở thành hồi ức đẹp nhất.
“Chủ tử, xin bớt thương tiếc!” Hồng Đậu biết người mình yêu chết, kết cục này đổi là ai thì cũng khó chấp nhận được, nhưng đây chính là sự thật, một sự thật không cách nào thay đổi.
“Không, không thể nào, Như Ý sao có thể chết như vậy được! Các ngươi sai rồi, nhất định là các ngươi làm sai rồi!”
Lần đầu tiên Mộ Dung Tinh Thần lúng túng như vậy, hắn khó lòng chấp nhận, bọn họ không dễ dàng gì không có người ngăn cách, không dễ dàng gì Như Ý không tiếp tục tránh né ánh nhìn của hắn nữa, sao có thể chết đi được chứ! Hắn không tin, hắn không tin.
“Chủ tử, người phải kiên cường, người phải thay Như Ý cô nương tìm ra hung thủ, vì Như Ý cô nương báo thù!” Thấy bộ dạng không còn lý trí của Mộ Dung Tinh Thần, Hồng Đậu cũng đau lòng nhưng cô không biết làm thế nào khiến hắn bình tĩnh lại, dù sao nàng ta cũng không phải Như Ý cô nương, không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, nàng ta cũng không phải thần, càng không có cách nào khiến Như Ý cô nương tỉnh lại được.
Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên đến bên cạnh Hồng Đậu, một tay túm lấy nàng ta: “Đám cháy lớn như vậy, ngươi không có cách nào xác nhận đây là thật, đúng không? Không có cách nào xác định Như Ý ở bên trong, điều này nói rõ rất có thể nàng ấy còn sống, có thể nàng ấy đang trên đường đến Yên Vũ Các rồi!” Mộ Dung Tinh Thần túm lấy một cọng rơm cuối cùng, nhìn chằm chằm Hồng Đậu, muốn Hồng Đậu gật đầu.
Hồng Đậu lại chỉ lắc đầu, vừa lắc đầu, dường như dập tắt hy vọng cuối cùng của Mộ Dung Tinh Thần, hắn chỉ có thể ngồi sụp xuống đất, sau đó từ từ ôm lấy đầu của mình.
Vì để nói rõ tất cả đã trở thành kết cục định sẵn, trở thành sự thật, Hồng Đậu phân phó người bên cạnh khiêng thi thể đó vào.
“Chủ tử, đây chính là thi thể của Như Ý, trên người có lệnh bài mà thuộc hạ tặng cho nàng ấy, bây giờ vẫn dắt ở eo của nàng ấy!” Hồng Đậu vì khiến Mộ Dung Tinh Thần tin tưởng, còn đích thân rút lệnh bài đưa cho Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Đậu, mắt đỏ ngầu mang theo sự khát máu, một tay đánh rơi lệnh bài trong tay Hồng Đậu.
“Cút, tất cả cút hết cho ta!” Mộ Dung Tinh Thần điên cuồng đập phá đồ đạc, cũng mặc kệ bên cạnh có người hay không, cứ thấy thứ gì mà đập hết.
Hồng Đậu nhìn Mộ Dung Tinh Thần điên cuồng như vậy, nhìn hắn rút giận, cũng biết hiện giờ mình nói cái gì cũng không có tác dụng, chỉ hy vọng Mộ Dung Tinh Thần có thể khống chế được cảm xúc của mình lại.