“Cô không đi phải không, tôi tiễn cô đi.” Âu Dương Tuyệt vừa nói xong thì đã đứng dậy nắm lấy cổ áo của Trần Hoa. Anh vừa đẩy về đằng trước, Trần Hoa đứng không vững nên ngã về phía cửa. Nói đúng ra phải là lăn ra, dáng vẻ buồn cười đó khiến người trong nhà hàng đều bật cười thành tiếng.
Vệ San cũng không quan tâm đến nước mắt của mình nữa mà vội vàng đỡ Trần Hoa dậy, rồi kiểm tra cô ta có bị thương hay không.
Âu Dương Tuyệt liếc mắt nhìn cô ta rồi quay đầu nói với Như Ý: “Bây giờ, em còn có khẩu vị ăn nữa không?”
“Sớm đã không còn rồi!” Hai tay Như Ý ôm ngực, lạnh lùng nhìn Trần Hoa đang ngây người ngồi trên đất. Trần Hoa kia dường như vẫn chưa phản ứng lại từ trong tình huống bất ngờ xảy ra này.
“Ông là giám đốc đúng không.” Âu Dương Tuyệt nói với giám đốc đang đứng bên cạnh.
“Vâng, xin chào ngài. Tôi là giám đốc ở đây, lúc hai vị dùng bữa xảy ra chuyện như vậy, thật sự xin lỗi hai vị. Là lỗi của tôi, xin hai vị tha thứ!” giám đốc kia khá biết cách làm người, ông ta xin lỗi liên tục khiến tức giận trong lòng Như Ý cũng giảm đi không ít.
Âu Dương Tuyệt vỗ vai vị giám đốc kia, lấy ra một tấm thẻ màu vàng từ trong túi áo âu phục và nói: “Bây giờ ông đi chuẩn bị cho tôi hai suất ăn dinh dưỡng… Mang về nhà!”
Giám đốc vội vàng nhận lấy thẻ, cười nói: “Không thành vấn đề, hai vị xin đợi chút.” Chỉ có điều ông ta nhìn Trần Hoa ngoài cửa, nói: “Vị tiên sinh đây, không bằng chúng ta báo cảnh sát trước!”
“Không cần, chuyện này tôi tự xử lý…” Âu Dương Tuyệt lấy từ trong quầy một tờ giấy không biết viết gì trên đó, sau đó bước đến bên người Trần Hoa, từ trên cao nhìn xuống cô ta nói: “Tôi biết cô bây giờ rất muốn giết tôi. Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tôi sẽ đứng ở đây. Chỉ cần cô có thể làm gì được tôi, thì tùy tiện cô. Nhưng tôi nói cho cô biết, cô chỉ có…” Âu Dương Tuyệt nhìn đồng hồ, nói: “Cô chỉ có thời gian để nấu hai suất ăn dinh dưỡng, phiền cô trân trọng…” Nói xong, anh bước vào nhà hàng và ngồi đối diện với Như Ý.
“Anh không sợ sao?” Như Ý giữ thái độ xem kịch mà nói.
“Sợ gì? Chỉ là một nữ nhận quen được chiều chuộng mà thôi, không biết sự độc ác của thế gian. Cô ta tưởng mình lớn nhất nhưng vẫn chưa đủ để Âu Dương Tuyệt tôi đặt trong mắt.” Âu Dương Tuyệt không để ý nói.
“Đừng quên, Hong Kong là nơi hỗn tạp, loại người nào cũng có. Cẩn thận lúc nữa cô ta gọi người qua lén lút xử lý anh. Đến lúc đó tôi lại phải mất đi một người bạn rượu rồi…” Như Ý nói như đang đùa.
Âu Dương Tuyệt nghe thấy vậy, cười thất thanh nói: “Em cũng thật biết nghĩ, nhưng em có phải nói thiếu rồi.”
“Sao?”
“Nếu như anh chết, em sẽ ít đi một người theo đuổi chân thành, thêm một phiếu cơm miễn phí không giới hạn, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất!” Âu Dương Tuyệt cười nói.
“fu…” Như Ý giơ ngón giữa với Âu Dương Tuyệt. Loading...
Âu Dương Tuyệt cười nói: “Đùa thôi… Không cần để ý!”
Như Ý đương nhiên biết Âu Dương Tuyệt đang đùa, nhưng mà không biết vì sao lại có cảm giác hơi mất mát.
“Tôi đương nhiên sẽ không để ý. Nhưng trước đó, tôi thấy anh vẫn nên xử lý phiền phức đang đi về phía anh đi!” Như Ý liếc mắt nhìn về phía sau lưng Âu Dương Tuyệt.
Âu Dương Tuyệt quay người lại, vừa hay nhìn thấy Vệ San đỡ Trần Hoa đi đứng lảo đảo qua đây.
Lúc này, sữa bò trên người Trần Hoa đã được lau qua, hai tay bện lại với nhau. Dáng vẻ không biết làm sao mà đứng trước mặt Âu Dương Tuyệt và Như Ý, thần thái ưỡn ẹo!
“Sao? Nghĩ thông rồi?” Âu Dương Tuyệt cười trào phúng.
Trần Hoa cảm giác không chỗ dung thân, nhưng cô ta vẫn phải cắn răng, hạ người nói: “Xin lỗi anh, vừa nãy là lỗi của tôi. Tôi không nên lỗ mãng như vậy!”
Âu Dương Tuyệt và Như Ý nhìn nhau, đồng thời cũng nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Sau đó anh nói: “Sau đó thì sao…”
“Tôi chỉ muốn đến xin lỗi anh một tiếng! Hi vọng lần sau gặp mặt chúng ta có thể làm bạn. Chi phí của hai người lần này để tôi thanh toán…” Nói xong, Trần Hoa vội vàng lấy ví tiền từ trong túi cầm tay.
Âu Dương Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cô thế mà cũng biết cách ứng xử đấy, nhưng thanh toán thì không cần… Còn sau này có thể làm bạn hay không, thì đó là chyện sau này!”
Trần Hoa vẻ mặt rất tủi thân, nước mắt cũng sắp rơi rồi. Nhưng không còn cách nào khác, cô ta vừa nãy gọi điện thoại để người qua đấy. Đối phương vừa nghe thấy cô bị bắt nạt đã lập tức nói sẽ dẫn vài trăm người qua. Nhưng vừa nghe thấy tên của Âu Dương Tuyệt thì lập tức tắt điện thoại, cũng tắt nguồn điện thoại, không hề có chút uyển chuyển. Trần Hoa lúc này mới hiểu cô ta đã động đến một người không nên động.
Vì vậy, bây giờ cô ta nói chuyện mới thấp giọng như vậy.
“Cho dù cô vì lý do gì mới từ bỏ đối đầu với tôi lần này, nhưng tôi có thể nói rõ cho cô biết. Đây là lựa chọn chính xác nhất trong đời cô…” Âu Dương Tuyệt vô tình lộ ra khí thế của người bề trên, ép Trần Hoa chặt dưới đất. Nhưng anh cũng không làm khó cô ta nữa mà lấy ra tờ giấy mà anh vừa mới viết. Anh nói: “Đây là số điện thoại của tên tiểu tử đó, cô có chuyện gì thì có thể tìm thẳng người nói chuyện. Đừng hành động ngu ngốc như vậy nữa.” Âu Dương Tuyệt nói xong, đặt tờ giấy trong tay lên bàn.
Lúc này, cơm dinh dưỡng cũng đã nấu xong, quản lý tự mình giao vào tay Âu Dương Tuyệt, cũng kính đưa tiễn Âu Dương Tính và Như Ý lên xe. Chiếc xe màu trắng ngà chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Đêm khuya yên tĩnh, xe chạy trên con đường tối đen như mực, phát ra từng tiếng gầm gừ như thú hoang vậy.
“Bây giờ đi đâu?” Vừa lên xe, Như Ý đã hỏi.
“Thời tiết hôm nay tốt như vậy, còn có cả sao trời. Không bằng chúng ta lên đỉnh núi ngắm sao đi.” Âu Dương Tuyệt đề nghị.
“Ngắm sao?” Như Ý nói: “Không bằng đến núi Đại Tự, tôi khá thích cảnh sắc bên đó. Hơn nữa vị trí cũng thông thoáng.”
“Không thành vấn đề!” Âu Dương Tuyệt trả lời. Anh đang định quay tay lái thì Như Ý vội vàng nói: “Đợi đã!”
“Có chuyện gì vậy?” Âu Dương Tuyệt tưởng cô để quên thứ gì ở nhà hàng, vội vàng thả chậm tốc độ.
Như Ý lại thần thần bí bí nói với anh: “Xuống xe!” Nói xong, tự mình cũng mở cửa xuống xe.
“Xuống xe?” Âu Dương Tuyệt mặc dù không hiểu nhưng cũng xuống xe.
Sau khi Như Ý xuống xe thì đi đến bên cạnh anh, ngồi vào vị trí lái xe. Mặc dù không cần nghĩ thì Âu Dương Tuyệt cũng hiểu Như Ý muốn làm gì.
Anh dựa vào cửa xe, có hơi lo lắng hỏi: “Em xác định mình có thể lái?”
“Thử rồi là biết?” Như Ý vừa cười nhạt vừa cài dây an toàn, thử khởi động xe.
Âu Dương Tuyệt bất lực lắc đầu, chỉ biết ngồi ở vị trí phó lái.
Chiếc xe Lamborghini này là kiểu mới, Âu Dương Tuyệt vốn là một người yêu xe. Tiềm lực của chiếc xe này cũng bị anh khai quật, càng được đẩy lên cao nhất. Từ số không lên đến một trăm km chỉ cần 4.8 giây, nhưng bây giờ lại chỉ cần 4 giây!
Đừng xem thường thời gian tăng tốc chỉ có 4 giây. Bây giờ thế giới làm được kết quả này cũng chỉ có vài thương hiệu sản xuất xe đua thôi. Xe của bọn họ có bộ phận nào không phải là hơn vài tỷ chứ.
Như Ý đạp chân ga, nhưng phanh xe vẫn không thả ra. Kim đồng hồ vẫn luôn tăng lên… Ngay cả Âu Dương Tuyệt đang ngồi bên cạnh cũng nhịn không nổi mà lau mồ hôi trên trán, cài dây an toàn mới cảm giác đỡ hơn.
“Em xác định không sao chứ?” Âu Dương Tuyệt nhịn không được hỏi lại. Cảm giác tính mạng nằm trong tay người khác là cảm giác mà anh ghét nhất.
“Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ cần cảm thụ khoảng thời gian kỳ diệu này là được…” Lúc Như Ý nói thì chân cô đã thả phanh xe ra.
Chít!
Cả chiếc xe giống như bóng trắng, bay nhanh ra ngoài rồi rất nhanh biến mất trong đêm tối mênh mông…
“Nhanh, góc rẽ kìa…”
“Thần ơi, tôi sắp chết rồi phải không… Kia là vách núi!”
“Phanh xe!”
Theo chuyển động của xe thì trong dãy núi vang lên tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Tuyệt!
Xe chầm chậm di chuyển trong đường núi, chầm chậm đi về phái núi Đại Tự. Trong không gian nhỏ hẹp, đang phát một bài nhạc trữ tình. Như Ý thản nhiên thoải mái mà hát theo.
Còn người ngồi trên ghế phó lái lại không giống với cô. Âu Dương Tuyệt trắng bệch mặt ngồi bên cạnh, ánh mắt hơi đờ ra nhìn cảnh sắc không ngừng biến đổi.
Đột nhiên phía sau xe truyền đến tiếng động cơ nổ máy, giống như có một con dã thú đang chạy về phía này
Như Ý không kịp phản ứng, Âu Dương Tuyệt lại cứng rắn chuyển tay cô và tay lái ngược sang một bên. Chiếc xe thoáng chốc mất kiểm soát, xông thẳng về phía một tòa kiến trúc. May mắn nơi này rộng rãi thoáng đãng nên mới không đâm vào bất cứ thứ gì.
Vừa hoàn thành tất cả những việc này, Như Ý và Âu Dương Tuyệt đồng thời dựa vào ghế, thở mạnh từng hơi: “Anh nhìn thấy gì sao?” Như Ý hỏi.
“Một chiếc xe màu đen!”
“Nó suýt nữa đâm phải chúng ta.”
“Ừ, là suýt nữa! Nếu như không phải tôi kịp thời chuyển tay lái, chúng ta đã bị đâm xuống núi rồi.”
“Vậy… bây giờ chúng ta còn đợi gì?” Như Ý có vẻ lạnh lùng khó nói. Đến Hong Kong lâu như vậy, lần đầu tiên cô nổi giận!
Vào lúc nãy, cô suýt nữa đã chết rồi!
Cái cảm giác này giống như đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến vậy, chỉ thiếu chưa uống canh Mạnh Bà thôi.
“Em muốn làm gì?” Âu Dương Tuyệt giữ chặt lấy cái tay đang muốn khởi động xe của cô, sắc mặt nặng nề hỏi.
Oành!
Lại một tiếng động vang lên, một chiếc xe Porsche màu cam không biết từ chỗ nào bay qua, chớp mắt biến mắt trong đêm tối. Thời gian cách chiếc xe trước đó không quá hai giây.
Như Ý vùng vẫy thoát khỏi tay của Âu Dương Tuyệt, nghiêm túc nói với anh: “Nếu như tôi không hung hăng đánh những tên kia một trận, thì tôi không phải là Như Ý.” Nói xong, cô khởi động xe, chân thoáng chốc đạp lên chân ga.
Ầm ầm! Đông cơ vang lên giống như tiếng gầm của cự thú.
“Nhưng…” Âu Dương Tuyệt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Như Ý, không khỏi nuốt những lời còn lại xuống.
Anh thật ra muốn nói: Anh không phải không để em đuổi theo bọn họ, chỉ là anh không tin kỹ thuật của em…
Nhưng bây giờ phản đối cũng vô dụng, vì xe đã bay nhanh dưới sự khống chế của Như Ý rồi.
Không sai, chính là bay ra, ít nhất… là cảm giác của Âu Dương Tuyệt!
Phía trước lại là một khúc cua. Âu Dương Tuyệt nhìn Như Ý, thấy cô không có ý định giảm tốc độ để rẽ thì Âu Dương Tuyệt kịp thời gan lớn cũng nhịn không nổi mà nhắm mắt.
Chết rồi! Đời này của anh thế là hết rồi…
Đáng thương anh còn muốn qua hai năm nữa tìm một người vợ yêu dấu. Bây giờ tất cả đều chôn vùi trong tay nữ nhân điên này, thật là bi ai.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Tôi Âu Dương Tuyệt lại chết vì một nữ nhân, có phải là báo ứng không!”
Nhưng… Một giây sau, Âu Dương Tuyệt lại cảm giác mình vẫn còn có thể hô hấp, tiếng động cơ kêu đang nhắc anh rằng anh vẫn còn trên xe.
Không có rơi xuống?
Anh kinh ngạc mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng giây phút đó, linh hồn của anh như bị dọa bay đi lần nữa.