Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 549: Mau Hủy Hoại Cô Ta



“Dạ phải, cậu chủ không trả lời chúng tôi suốt cả ngày rồi ạ, những món ăn được đưa vào qua ngăn bí mật, cũng bị đẩy ra ngoài trong khi lớp màng bọc vẫn còn nguyên, nếu cứ như thế, tôi e là sức khỏe của cậu chủ…” Dì Trương thở dài.

Giai Vân xua tay nói: “Đi xuống đi, chuyện này để tôi giải quyết.”

“Dạ, cô chủ!”

Sau khi dì Trương đi xuống, Giai Vân lấy chiếc chìa khóa không biết từ đâu ra, mở cửa phòng làm việc, chỉ nhìn thấy Giai Tử Trạch nằm trên ghế, nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng, không biết anh ta đang nghĩ gì.

Giai Vân nhìn thấy cảnh tượng này, nước mắt bà lập tức tuôn rơi, bà chạy đến ôm chầm Giai Tử Trạch rồi nói: “Tử Trạch, sao cháu phải dày vò mình như vậy chứ, mau, mau nghe lời cô, ăn chút gì đi…”

“Cô đừng làm phiền cháu.” Giai Tử Trạch chậm rãi nói vài chữ.

Giai Vân nhíu mày, bà ta vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ tiếp: “Tử Trạch, rốt cuộc cháu bị làm sao vậy? Mau nói cho cô nghe đi, cô đã mua chiếc xe thể thao mà cháu thích về cho cháu rồi, bây giờ nó đang đậu trước cửa đấy, chỉ cần cháu chịu ăn cơm, cô sẽ đưa chìa khóa cho cháu…”

“Bỏ tiền ra cũng không có được cô ấy!” Giai Tử Trạch lắc đầu nói.

“Hừ!” Giai Vân vừa nghe thấy chữ này, đã biết ngay Giai Tử Trạch đang nói Như Ý, cơn giận lập tức giăng kín lòng bà ta, bà bực dọc nói: “Cháu xem coi bây giờ cháu đã thành cái dạng gì rồi, chẳng phải chỉ là một cô gái thôi à, có đáng để cháu như vậy không? Nếu để người ta nhìn thấy thì e là người ta sẽ cười rớt răng đấy, cổ đông của tập đoàn Minh Triệu lại tuyệt thực hai ngày vì một cô gái…”

Giai Vân kích thích cậu ta như thế, là vì muốn kéo ý thức của cậu ta từ bờ vực sụp đổ quay trở lại.

“Cô không hiểu đâu…” Giai Tử Trạch nói khe khẽ, anh ta không còn sức lực lên tiếng nữa, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại…

“Bây giờ cô ta đang ở Thâm Quyến, khỏe như vâm có bị cái gì đâu!” Giai Vân lạnh lùng nói.

Đôi mắt Giai Tử Trạch mở bừng ra trong tích tắc, dường như anh được bơm vô số sức mạnh vào người. Giai Tử Trạch nhảy xuống khỏi ghế, nắm tay Giai Vân rồi hỏi: “Cô nói gì?”

“Cô nói là, cô gái trong mộng của cháu vẫn còn sống, đang ở Thâm Quyến, hơn nữa còn sống rất tốt. Cặp bồ cặp bịch với Minh Ngôn Hạo, con trai thứ ba của Minh Gia Hưng.” Giai Vân nói với giọng châm chọc.

“Cô ơi, cháu yêu cô quá!” Giai Tử Trạch hôn chụt vào má Giai Vân, rồi chạy ra ngoài, thoắt cái đã biến mất dạng.

Giai Vân hơi sững sờ, rồi bà ta bật cười: “Tử Trạch à Tử Trạch, cái thằng nhóc này, chỉ có điều không thể để Tử Trạch tiếp tục sống như thế này được, tất thảy đều vì cô gái đó đã xuất hiện, nhân lúc tình cảm Tử Trạch dành cho cô ta chưa sâu sắc, bắt buộc phải nhanh chóng hủy hoại cô ta.” Nghĩ đến đây, Giai Vân móc điện thoại ra, bấm một dãy số lạ…

Đúng là bà ta nhận được tin Như Ý đang ở Thâm Quyến với Minh Ngôn hạo, chỉ có điều đây chỉ là tin hành lang từ miệng đám lưu manh ở khách sạn mà thôi, bây giờ Minh Ngôn Hao và Như Ý đang ở đâu thì bà ta không hề hay biết gì cả.

Ở một nơi khác tại Hong Kong, trong căn phòng trên lầu thứ ba mươi của một căn nhà cao tầng.
Loading...


Âu Dương Tuyệt im lặng đứng trước khung cửa sổ, nhìn bóng đêm bao trùm khắp thành phố, tất thảy đều thật quen thuộc, mà cũng xa lạ làm sao…

Anh ta khép mắt, đôi lông mi dài dài, gò má thanh thoát, gương mặt anh ta thật sự quá đẹp, đến cả con gái cũng điên cuồng…

Một hồi lâu sau, Âu Dương Tuyệt mở mắt ra, chậm rãi nói: “Người mà cô thích…là anh ta à?”. truyện xuyên nhanh

Vô số những bức hình rơi vãi dưới chân của anh ta, nếu như Như Ý có ở đây, chắc chắn cô sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì cô và Minh Ngôn Hạo bị bắt, bị nhốt trong khoang đông lạnh, đi đến khách sạn, thậm chí cuối cùng lúc hai người họ nằm trên giường, suýt nữa đã hòa quyện vào nhau cũng đã bị chụp lại.

“Đại ca, Thủ lĩnh gọi điện thoại, có nhiệm vụ cần giao phó!” Một người mặc đồ tây đen, đeo kính râm đột nhiên xông vào trong.

“Từ chối đi!” Âu Dương Tuyệt không buồn suy nghĩ, mà trả lời một cách dứt khoát.

“Nhưng mà, đại ca…đích thân thủ lĩnh gọi điện thoại đấy ạ…” Người đàn ông mặc đồ tây khó xử.

“Kêu bà ta giải thích rõ, nguyên nhân vì sao tôi không biết hành động lần trước.” Âu Dương Tuyệt lạnh lùng nói.

Người đàn ông mặc đồ tây chỉ đành bắt máy, một lúc sau, anh ta mới nói với Âu Dương Tuyệt: “Đại ca, thủ lĩnh kêu anh nghe điện thoại.”

Âu Dương Tuyệt duỗi tay ra, người đàn ông mặc áo đen thức thời đưa cho anh ta ngay.

“Tôi cần một lời giải thích!” Sau khi nhận lấy, Âu Dương Tuyệt hỏi thẳng.

“Âu Dương, cậu càng lúc càng to gan rồi đấy, cậu có biết bây giờ mình đang nói chuyện với ai không?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên.

“Nếu như không giải thích, tôi cảm thấy hai ta không còn gì để nói nữa, cúp máy đây.”

Vào lúc Âu Dương Tuyệt định cúp máy, người phụ nữ vội vàng lên tiếng.

“Đợi đã…”

“Tôi cần một lời giải thích!” Âu Dương Tuyệt tiếp tục nói.

“Hành động lần trước không phải tôi căn dặn, mà là ông ta!” Ông ta đích thân dặn dò, hơn nữa không thể để cho cậu biết.” Người phụ nữ trung niên nói.

“Vậy bà nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau à?” Âu Dương Tuyệt lạnh lùng nói.

“Không, bây giờ tôi muốn giao dịch với cậu?”

“Ồ?”

“Tôi chỉ cần cậu làm xong chuyện lần này thôi, khế ước giữa cậu và ông ta sẽ chấm dứt ở đây!”

Âu Dương Tuyệt nhướn mày, anh ta xao động, nhưng mà, giọng nói của anh ta vẫn không hề thay đổi, anh ta nói với giọng lạnh lùng: “Bà cảm thấy tôi sẽ tin lời bà à?”

“Cậu sẽ tin tôi, vì tôi là người phụ nữ của ông ấy…Sau khi thành công, không chỉ trả lại sự tự do cho cậu, hơn nữa còn cho 150 tỷ và một cô gái.” Người phụ nữ ấy lại vứt mồi nhử.

“Gái à?” Âu Dương Tuyệt bật cười ha hả, một lúc sau, anh ta mới chậm rãi nói: “Trước giờ tôi chưa từng thiếu gái, lẽ nào bà mới quen tôi ngày đầu tiên sao?”

“Như Ý thì sao?” Người phụ nữ trung niên lạnh nhạt hỏi.

“Bà nói cái gì?” Lúc Âu Dương Tuyệt nghe nói đến hai chữ này, trái tim anh ta đập mạnh.

“Mối giao dịch của chúng ta rất đơn giản, cậu chỉ cần xử lý hết những người trong danh sách này, tôi sẽ trả lại sự tự do cho cậu, hơn nữa, sẽ đưa cho cậu 150 tỷ và cô gái ấy…”

“Nếu nói thế, bây giờ ‘chip’ đang ở trong tay bà à?”

“Không có, nhưng cứ tin tưởng ở tôi, sẽ có nhanh thôi. Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị trước đi, trong vòng một tháng, tập đoạn sẽ xảy ra chuyện lớn, đến khi ấy tôi sẽ đưa tờ danh sách cho cậu, đợi điện thoại của tôi, tít tít tít…”

Cuộc gọi lặng lẽ kết thúc…

Không biết người đàn ông mặc vest đã đi ra từ lúc nào, chỉ để Âu Dương Tuyệt ở lại trong căn phòng một mình.

Đột nhiên, nụ cười gian nở rộ trên gương mặt của anh ta. Nụ cười của anh ta khác với Minh Ngôn Hạo. Nụ cười của Minh Ngôn Hạo có thể khiến cho tất cả các cô gái phát điên, còn nụ cười của anh, có thể khơi lên dục vọng của người đàn ông…

“Một vụ giao dịch tuyệt vời Âu Dương Tuyệt bừng bừng ý chí chiến đấu, anh ta cười nói: “Mùa đông ở Hawaii vẫn còn chưa qua, hay là mùa đông năm nay đến Hawaii đi, ai bảo tôi sợ lạnh như thế chứ…”

Như Ý nằm dài trên ghế sô pha, cô nhanh chóng thiếp đi, có lẽ vì hai hôm nay không được ngủ một giấc cho đàng hoàng, cô chìm vào trong giấc mộng ngay.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có người ôm mình lên, cô muốn vùng vẫy, nhưng dù thế nào thì cô cũng không mở mắt ra nổi. Trong nháy mắt, Như Ý cảm thấy mình được đặt trên chiếc giường mềm mại, một lần nữa lại ngủ say.

Minh Ngôn Hạo tắm rửa xong, mặc đồ bộ đồ tắm, mái tóc vẫn còn ướt mèm. Anh ta đứng bên cạnh chiếc giường, nhìn Như Ý đã ngủ say, trong lòng biết đang nghĩ gì.

Chắc là cô gái này đã mệt lử rồi nhỉ.

Anh cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, bèn chậm rãi cúi người đặt nụ hôn phớt lên trán Như Ý, rồi lập tức đóng cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà anh không hề biết rằng, vào giây phút anh đóng cửa lại, người phụ nữ trên giường đã mở mắt ra.

Minh Ngôn Hạo ngồi trên ghế sô pha, tivi đã bị anh ta tắt đi rồi, anh ta thẫn thờ nhìn ra nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ…”

Anh ta đang nghĩ đến tương lai của mình…

Có rất nhiều chuyện đều không giống với những gì mình mường tượng, rất nhiều chuyện, đều đang thay đổi!

Anh ta rất cố gắng thay đổi cục diện, nhưng đã vỡ vụn hết vào giây phút mình bị ám sát.

“Trong vòng một tháng, mọi chuyện đã nổi lên trên mặt nước ngay thôi.” Anh ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nhạt.

Chưa ai từng thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta.

Ngoài bề mặt, anh ta luôn tỏ ra kiên cường, ngang ngược, làm việc quyết đoán, có khả năng phán đoán thị trường, dưới sự dẫn dắt của anh ta, tập đoàn Minh Triệu lên như diều gặp gió. Ai ai cũng nghĩ rằng, anh ta sẽ là người thừa kế của tập đoàn Minh Triệu…nhưng mà, không ai biết được rằng sau vách tim, anh là người như thế nào.

Không một ai biết, gương mặt thật sự của anh ta.

Chỉ có mội mình anh ta hiểu, anh ta của hiện tại chỉ là giả dối mà thôi, là giả dối, mục đích của anh ta…là lấy lại những món đồ vốn thuộc về mình.

“Những kẻ ngáng đường ta đi, ta đang đợi bọn mi đây, mau đến đây đi!” Minh Ngôn Hạo thầm nói.

Đột nhiên, anh ta nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ sau lưng mình.

Lúc quay đầu nhìn lại, bèn thấy Như Ý mặc bộ đồ ngủ, mái tóc dài buộc sau lưng.

“Dậy rồi à?” Minh Ngôn Hạo hỏi.

“Ừm, sao anh vẫn còn chưa ngủ?” Như Ý ngồi xuống ghế sô pha.

“Không ngủ được!” Minh Ngôn Hạo đi đến bên quầy rượu vang, nói với Như Ý: “Muốn uống rượu vang đỏ không?”

Như Ý xua tay, đáp: “Trễ quá rồi, tôi không uống rượu đâu!”

“Sợ có rượu vô rồi làm lung tung à?” Minh Ngôn Hạo trêu chọc.

“Đương nhiên rồi, lẽ nào anh chưa từng nghe nói sở dĩ người phụ nữ không uống rượu vang đỏ, là vì không có người đàn ông lịch thiệp kề cận bên cô ấy, bởi thế lúc nào cô ấy cũng phải đề phòng sao!” Như Ý cười nói.

“Tùy cô vậy…” Minh Ngôn Hạo chỉ đành đặt ly rượu xuống, ngồi vào ghế sô pha ở phía đối diện cô.

Như Ý cắn hờ cánh môi yêu kiều, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Có chuyện này, tôi muốn hỏi anh thử…”

“Cô muốn hỏi tôi với thân phận như thế nào?” Minh Ngôn Hạo nở nụ cười gian.

Anh ta thích khống chế cô trong lòng bàn tay của minh, để mặc cho mình đùa bỡn, nhìn cô lúng túng, nhìn cô xấu hổ…

“Tôi cũng không biết phải hỏi anh với thân phận gì, nếu như anh không chịu nói cho tôi, vậy thì tôi cũng chẳng biết làm sao!” Như Ý khó xử.

“Đến quyết định của mình còn không kiên quyết được, vậy không cần phải hỏi nữa.” Minh Ngôn Hạo cắt ngang lời cô.

Trong lòng Như Ý nảy ra một kế, nói: “Hay là chúng ta chơi một trò đi, thế nào!”

“Trò chơi gì?” Minh Ngôn Hạo tỏ vẻ hứng thú.

“Anh có bài tây không?”

“Có chứ!” Minh Ngôn Hạo lấy bộ bài tây mới toanh từ trong ngăn kéo dưới bàn ra, đưa đến trước mặt Như Ý.

“Rất đơn giản, trò chơi này tên là lời thật lòng, chúng ta rút một tấm bài, đọ lớn nhỏ, người thua phải trả lời một câu hỏi của người thắng, không được phép nói dối, đây là quy định.” Như Ý vừa nói, vừa xếp bài.

Thực chất ngoại trừ nói thật ra thì vẫn có thể chọn mạo hiểm nữa, có điều cô không đả động đến, hai người họ chơi mạo hiểm làm chi, cô cần biết bí mật của Minh Ngôn Hạo cơ mà.