Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 562: Rất Có Sức Mê Hoặc



Có điều uy hiếp như thế này, càng thêm kích thích dục vọng của Minh Ngôn Hạo, vốn dĩ mới đầu chỉ muốn đùa Như Ý một chút, nhưng bây giờ càng cảm thấy nóng bức trong lòng.

Thật ra, cô gái này đang bất tri bất giác gợi lên dục vọng của đàn ông, cho dù là động tác vươn vai đơn giản, một động tác bĩu môi, sự lười biếng khi ngủ dậy, và sự nhút nhát thẳng thắn, đều có thể châm lên ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể của đàn ông…

Như Ý thật sự đã không có bất kỳ cách nào, cô bây giờ nếu như trèo ra khỏi bồn tắm, chắc chắn sẽ bị Minh Ngôn Hạo nhìn thấy, nếu như không trốn thoát, nhìn thấy Minh Ngôn Hạo đang từng bước từng bước đi đến, hơn nữa còn cởi quần áo, cho dù là ai cũng biết bước tiếp theo Minh Ngôn Hạo muốn làm cái gì.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây?

Như Ý quả thật còn gấp gấp hơn con kiến trên chảo nóng, nhìn thấy Minh Ngôn Hạo đang đến gần, trái tim cũng vọt lên tận cổ họng.

Reng reng reng…

Một hồi chuông dễ nghe phát ra từ điện thoại trong phòng, hai người đều sững lại, Như Ý giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, nói với Minh Ngạo Hạo: “Có điện thoại…”

Trong lòng cô đang nghĩ, nếu như để cô biết là ai đúng lúc này gọi điện thoại đến như vậy, sau chuyện này cô nhất định phải cảm ơn người này rồi.

Trái ngược với lòng của cô, trong lòng của Minh Ngôn Hạo đang hận không thể bóp người người gọi điện đó, sau đó chôn đi.

Một lúc sau, tiếng chuông dừng lại, chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của Minh Ngôn Hạo đã cởi ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên người, anh tiện tay vứt chiếc áo sang một bên, tiếp tục mỉm cười đi về phía bồn tắm, mà động tác tiếp theo, chính là bắt đầu cởi quần tây…

Như Ý nhìn thấy động tác dụ người của anh, khó khăn nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy cơ thể bỗng dưng nóng lên, có lẽ là do nước nóng.

Minh Ngôn Hạo thu lại toàn bộ biểu cảm của cô vào trong mắt, trong lòng cười thầm, có điều bề ngoài bất động thanh sắc, dần dần cởi quần ra, động tác này anh cố ý làm rất chậm rất chậm…

Ánh mắt của Như Ý, toàn bộ tập trung vào động tác trong tay của anh, tay của Minh Ngôn Hạo mỗi lần di chuyển, đều khiến trái tim của cô đập mạnh liệt.

Bỗng!

Tiếng cởi cúc…
Loading...


Như Ý đã ngây ra đó, đầu óc trống rỗng cả mảng, cô đã có thể nghĩ ngay đến, lập tức nghênh đón cái gì.

Reng reng reng…

Lại là tiếng chuông điện thoại, có điều tiếng chuông lần này phát ra từ trong túi quần của Minh Ngôn Hạo, mặt mày Minh Ngôn Hạo âm trầm rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn số hiển thị bên trên, lại nhìn Như Ý của anh đang trong góc bồn tắm, cuối cùng sắc mặt kỳ quái nghe điện thoại.

“Cho tôi một lý do không quăng cậu từ tầng 20 xuống.” Minh Ngôn Hạo vừa nhận điện thoại vừa lạnh lùng nói, từ trong phòng tắm đi ra phòng ngủ bên ngoài.

Trong lòng Như Ý bèn thở phào, vội vàng lấy áo choàng đã chuẩn bị sẵn ở trên giá treo đồ bên cạnh, chiếc áo choàng tắm này giống kiểu của bộ đồ ngủ kia, đều là dạng trong suốt, rất có sức mê hoặc.

Có điều bây giờ cô đâu có quản nhiều như thế, trước tiên mặc vào rồi nói, tóm lại tốt hơn trần chuồng chạy qua trước mặt của Minh Ngôn Hạo.

Sau khi mặc xong áo choàng tắm, Như Ý che che giấu giấu, động tác cứng đờ đi ra phòng ngủ, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đang đứng trước cửa sổ sát đất rất lớn nghe điện thoại.

“Tra ra người thuê chưa? Số cổ phiếu bán ra thu hồi toàn bộ, nghe thấy chưa.” Minh Ngôn Hạo lớn tiếng quát vào trong điện thoại.

Như Ý cũng không có tiếp tục lưu tâm nội dung cuộc gọi của anh, vội vàng từ phòng tắm chạy xuống dưới lầu, vừa hay đụng phải tím Ngô đang bê đồ ăn lên trên bàn.

Cô vội vàng hỏi: “Thím Ngô, quần áo tối hôm qua của tôi đâu?”

Thím Ngô thấy cô tinh thần hốt hoảng, tưởng đã xảy ra chuyện gì, cũng căng thẳng hỏi: “Vừa mới giặc xong, đang phơi ở sân sau, làm sao thế?”

“Vừa mới giặt?” Như Ý nghe thấy, sắc mặt lập tức biến thành trái mướp đắng.

“Phải, sao vậy?” Thím Ngô hỏi.

Như Ý nuốt nuốt nước bọt, nói: “Thím Ngô, thím nhìn tôi… Quần áo này, tôi cảm thấy có chút kỳ, có bộ nào khác thích hợp với tôi không?”

Thím Ngô nhìn cơ thể lung linh của cô được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm bằng lụa mỏng tang, khẽ lắc đầu nói: “Rất đẹp, không có cảm giác kỳ lạ.”

Như Ý nghe thế, suýt chút nữa ngã ra đất, lẽ nào cô phải nói với thím Ngô, trong biệt thự này có đàn ông, cô ăn mặc dụ người như vậy, có phải muốn lấy lòng anh, quần áo như thế này mà đẹp? Sắp giống như không mặc rồi.

Như Ý lo lắng Minh Ngôn Hạo nghe điện thoại xong sẽ xuống đây, vì thế vội nói với thím Ngô: “Thím Ngô, thím đừng quản, ở đây có nội y thích hợp cho tôi không?”

Có lẽ thím Ngô cũng cảm thấy cô mặc như thế quả thực quá mát mẻ, khẽ gật đầu nói: “Có, cô Như Ý đi theo tôi.” Nói xong bà ta dẫn cô đi lên lầu hai.

Cấu tạo biệt thự của Minh Ngôn Hạo không tính là lạ, chỉ là kiểu phức hợp đơn giản, tầng một là đại sảnh, tầng hai là một số phòng dành cho khách các loại, tầng ba, cả tầng ba chỉ có một phòng ngủ của Minh Ngôn Hạo, mà khu phía sau còn có phòng giải trí, phòng tập gym…

Như Ý đi theo sau lưng thím Ngô, đến một phòng ở tầng hai, sau khi đi theo thím Ngô vào phòng, Như Ý chỉ có thể dùng một từ ví dụ về cái phòng này: nhà giàu mới nổi!

Không sai, quả thực là nhà giàu mới nổi.

Nếu như không phải là nhà giàu mới nổi, có ai sẽ ở trong nhà gắn nhiều kim cương, vàng như vậy…

Bên trái, đều là vest, cà vạt treo trong tủ, trên chiếc bàn gỗ sang trọng, đặt các kiểu đồng hồ, dây chuyền, không có ngoại lệ, những cái này toàn bộ đều là đồ của nam…

Mà bên phải, chính là đầy ắp lễ phục của nữ, giày cao gót, túi, dây chuyền trang sức… Như Ý nhìn đến mức hoa cả mắt.

Đồ trong phòng này, e rằng còn đắt hơn gấp mấy lần cái cái ngôi biệt thự sang trọng này, quả thực xa xỉ đến lãng phí.

Như Ý đi đến bên đồ dành cho nữ, lấy một bộ trong đó, nói với thím Ngô: “Chỗ quần áo này rất đẹp, chỉ là… Tôi có một vấn đề muốn hỏi thím.”

“Cô Như Ý có vấn đề gì thì hỏi đi, thím Ngô có thể trả lời nhất định sẽ không giấu giếm.” Thím Ngô mỉm cười nhàn nhạt.

Như Ý cầm lấy bộ quần áo đi đến trước gương lớn, nói: “Trong nhà của một người đàn ông như Minh Ngôn Hạo, tại sao lại có nhiều quần áo của phụ nữ như vậy? Có phải anh ta thường xuyên dẫn cô gái khác về nhà hay không?

Thím Ngô nói nhỏ: “Không, cậu chủ nhiều năm nay, chỉ dẫn có một người phụ nữ là cô về nhà thôi.”


“Nhiều năm nay?” Như Ý bắt được trọng điểm và hỏi lại lần nữa: “Nhiều năm nay? Có ý gì? Minh Ngôn Hạo trước đây thường dẫn phụ nữ về nhà?”

“Cô Như Ý cô hiểu lầm rồi, có vài chuyện thím Ngô cũng không giải thích rõ được, nhưng thím Ngô có thể dùng nhân cách bảo đảm, trong biệt thự này, không có nữ chủ nhân khác từng ở.”

“Ồ!” Như Ý nghe thế, biết cô hỏi đến giới hạn của thím Ngô, vốn dĩ còn có vấn đề cần hỏi nữa, nhưng thím Ngô như thế này, chỉ đành thôi.

“Thím Ngô, những bộ quần áo này tôi có thể mặc không?” Như Ý vừa xem những bộ quần áo đẹp đó vừa hỏi

“Đương nhiên có thể.”

Như Ý cười nói: “Thím Ngô thật tốt!” Như Ý từ trên giá lấy xuống một bộ lễ phục trong đó rồi đến trước gương ướm thử, mặt mày hớn hở đợi thím Ngô đứng ở một bên nói: “Thím Ngô, tại sao quần áo ở đây toàn bộ đều là lễ phục dự tiệc, có bộ nào đơn giản khác không? Tôi không thể ban ngày, mặc trạng phục dự tiệc buổi tối ra ngoài chơi được.”

Thím Ngô suy nghĩ, cười nói: “Tôi nhớ cậu chủ tháng trước đã đặt mấy bộ quần áo trẻ trung từ bên Milan, cô xem thử có thích hợp hay không?” Thím Ngô nói, mở một chiếc tủ trong đó nói với Như Ý.

Sau khi Như Ý đi tới, chỉ thấy trong tủ treo 8 bộ quần áo có hơi hướng vận động, Như Ý nhìn qua, một bộ trong đó chính là bộ Minh Ngôn Hạo mặc hôm chạy bộ mà ngày hôm đó cô vô ý va phải Minh Ngôn Hạo.

Như Ý nhìn 8 bộ quần áo, trong đó có 6 bộ của nam, hai bộ còn lại là của nữ, kiểu cách bộ đồ của nữ tương đối đơn giản, nhưng trong đơn giản lại mang theo sự quyến rũ.

Đồ thể thao thật ra cô cũng rất thích mặc, mặc trên người rất thoải mái.

Cô lấy một bộ của nữ màu trắng hồng trong đó ra ướm thử lên người, nói: “Bộ này được rồi.”

“Cô Như Ý thích là được.” Thím Ngô cười nói.

Bất cứ lúc nào, trên mặt thím Ngô đều treo nụ cười hiền hậu, khiến người ta cảm nhận được sự hòa ái.

Sau khi mặc bộ đồ thể thao, Như Ý nhìn bản thân trong gương, cảm nhận được thanh xuân đầy sức sống. Bộ quần áo thể thao đều rất vừa người, vóc dáng của Như Ý vốn dĩ rất tốt, bộ đồ thể thao vừa người này đã làm tôn lên vóc dáng của Như Ý và tỏa ra sức quyến rũ trí mạng.

Chiếc áo màu trắng có cổ chữ V cùng chân váy nền xanh lá có đường kẻ sọc màu hồng nhạt, chỗ cổ áo còn gắn một ký hiệu chữ M.

Nhìn trong gương, bản thân xinh đẹp như vậy, Như Ý đều cảm thấy kinh diễm.

Cô nói với thím Ngô: “Bộ này rất đẹp, có thời gian, tôi cũng đi mua một bộ.” Như Ý quả thực rất thích loại quần áo thể thao này.

Thím Ngô khẽ mỉm cười lắc đầu, nói: “Rất xin lỗi, cô Như Ý… bộ đồ trên người cô đã không còn cái khác.”

“Tại sao?” Như Ý ngạc nhiên hỏi.

Thím Ngô vừa đóng tủ quần áo đồ để thể thao lại, vừa cười nói: “Bộ đồ thể thao cô mặc trên người, tổng cộng có 8 bộ, không nhiều không ít, mỗi một bộ đều được làm hoàn toàn thủ công, được thiết kế bởi nhà thiết kế hàng đầu Milan, cả thế giới cũng chỉ có 8 bộ, bây giờ toàn bộ đều được cậu chủ mua rồi, hơn nữa còn mua đứt bản quyền, cũng tức là nói, cô không thể tìm được bất cứ một bộ đồ nào giống bộ cô đang mặc trên người, cho dù là giống, cũng là đồ nhái.”

Thím Ngô nói xong, khẽ mỉm cười nhìn Như Ý, mà Như Ý sớm đã trợn mắt đứng ngây ngốc nhìn thím Ngô.

Không thể tin được… Trong lòng Như Ý rất kinh ngạc.

Mua tất cả mẫu mã thì thôi đi, vậy mà còn có người mua đứt bản quyền của tất cả các bộ, đây chính là đại biểu, người đó không muốn trên thế giới này có ai đụng hàng với anh, loại chuyện điên rồ này, cũng chỉ có loại người bá đạo như Minh Ngôn Hạo mới có thể làm ra được.

Thím Ngô mỉm cười, bà ta hình như sớm đã quen biểu cảm kinh ngạc của người khác rồi.

Con người của cậu chủ là thích làm một vài chuyện khó hiểu, có lẽ là do bà chủ… Trong lòng thím Ngô nghĩ đến đo, bất lực thở dài một tiếng.

“Cô Như Ý, cô đói bụng chưa? Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi.” Thím Ngô nói.

Như Ý khẽ gật đầu, nói: “Vừa hay bụng của tôi cũng đói rồi.” Nói xong, cô kéo thím Ngô đi ra cửa, nhưng vừa đi được hai bước thì cảm thấy không đúng.

Cô cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện, trên đôi chân nhỏ của cô, vẫn là một đôi dép lê…

“Hừm…” Như Ý ngại ngùng nói: “Thím Ngô, chúng ta hình như quên một thứ.”