Tiết mục được thu trong đại sảnh, hai mươi thí sinh lục tục ngồi vào khán phòng, từ giờ đến lúc bắt đầu vòng đối kháng còn một ngày, hôm nay các thí sinh phải thử giọng ca khúc dự thi vòng sơ tuyển trong nền nhạc, đồng thời tiến hành thảo luận với đạo diễn và ban giám khảo, ban giám khảo cũng sẽ căn cứ vào năng lực của thí sinh mà đưa ra ý kiến, hoặc yêu cầu đổi sang ca khúc mới.
Buổi thử giọng chưa bắt đầu, các thí sinh túm năm tụm ba ngồi trong khán phòng buôn chuyện.
"Nghe tin gì chưa? Năm nay 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 có bốn giáo viên đấy."
"Hôm qua tôi nghe nhà sản xuất nói hình như mời thêm một giáo viên, mời Lý Huyền thì phải."
"À, kim bài chế tác âm nhạc của truyền thông Thịnh Ngu Lý Huyền hả?"
"Kim bài chế tác, là sao?" Có người không hiểu vội vàng quay đầu lại hỏi.
"Nghĩa là cô ấy dẫn dắt ai, người đó sẽ nổi tiếng; cô ấy viết album cho ai, album người đó sẽ bán chạy, bây giờ minh tinh vì xin được một bài hát của cô ấy cũng phải xông vào phá cửa, nhưng yêu cầu của cô ấy rất cao, không dễ hợp tác với người khác, chỉ viết nhạc cho nghệ sĩ mình coi trọng."
"Nói như vậy, ai có thể làm học trò của cô ấy, hát nhạc cô ấy viết, giải quán quân chẳng phải đã nằm sẵn trong tay rồi ư?"
"Nếu có thể hợp tác với cô giáo Lý Huyền, quán quân hay không quán quân cũng chỉ là gió thoảng mây bay, cô ấy có thể cho cậu một tấm giấy thông hành trong âm nhạc Hoa Ngữ, con đường phía sau, tuyệt đối thông thoáng!"
"Nhưng tôi nghe đạo diễn nói, giáo viên khách mời chỉ nhận một học trò."
Nghe vậy, mọi người đều oán thán: "Vì sao vậy! Một người thì ít quá!"
"Nghe nói Lý Huyền vốn không tham gia cuộc thi năm nay, nhưng sau khi nghe xong video biên tập vòng sơ tuyển lại bị một thí sinh hấp dẫn, thế nên đã tự đề cử mình với đạo diễn, đảm nhiệm vai trò giáo viên khách mời."
"Ồ! Ai thế! Ai trâu bò như vậy!"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là người trong video hot trên trang chủ mấy ngày nay rồi."
Mọi người ào ào quay đầu lại, ném ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét về phía Triển Bằng đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Làn da Triển Bằng rất mịn màng, là kiểu tỉ mỉ bảo vệ cùng chăm sóc cẩn thận quanh năm suốt tháng, nhẵn nhụi mền mại, lỗ chân lông se khít, lông tơ lưa thưa sạch sẽ, làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu ta, kiểu tóc cắt theo phong cách Hàn Quốc đang thịnh hành, ngọn tóc nhuộm thành màu nâu, phía trước để tóc mái, có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, hai tai bấm khuyên, trong ngoan ngoãn lại lộ ra một chút nổi loạn.
Video vòng sơ tuyển của cậu ta được chào đón, trừ vẻ đẹp trai bên ngoài, còn liên quan đến chất giọng động lòng người của cậu ta, một khi các fan nảy sinh sự hứng thú, bước tiếp theo sẽ tìm đến Weibo chính chủ, vào tài khoản Weibo V vàng của cậu ta, tất cả trạng thái trên Weibo đều là ảnh 360 độ không góc chết, bộ ảnh diễn tấu đàn piano, đàn violon, đàn cello cùng với đàn ác-cooc-đê-ông, vô cùng quý phái, tràn ngập hơi thở quý tộc châu Âu, đủ để cho các fan hoàn toàn chìm đắm.
Một người đàn ông tài sắc vẹn toàn.
Yêu tôi, các cô sợ không?
Triển Bằng còn đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình, đột nhiên, một mùi hương không hợp hoàn cảnh phảng phất trong không gian.
Đệch! Ai mẹ nó đang ăn mì ăn liền thế!
Triển Bằng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có một người đang bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế, tay bê một bát mì thịt bò dưa chua, ăn uống vô cùng thỏa thích.
Trong đại sảnh thử giọng xa hoa, mùi mì ăn liền tản ra khắp phòng.
Trong lòng Triển Bằng thầm chửi thề một tiếng.
Có vài thí sinh đến ngồi vây quanh Triển Bằng, muốn ôm đùi cậu ta, dù sao người có thể được Lý Huyền liếc mắt một cái đã nhìn trúng cũng không phải người thường. Hứa Dịch ngồi bên cạnh Triển Bằng vừa thấy có người vây quanh Triển Bằng tâng bốc, cảm giác nguy hiểm lập tức tăng lên, vì thế cũng không cam lòng yếu thế nói: "Triển Bằng, cậu thật trâu bò, trước đây khi còn ở trường tớ đã phát hiện cậu không phải cá chép trong ao, không hề giống với loại phàm phu tục tử bọn tớ."
"Đúng vậy! Người có thể được cô giáo Lý Huyền lựa chọn, tương lai nhất định sẽ là thiên vương!"
Không ai không thích nghe lời ngon ngọt, bây giờ trong lòng Triển Bằng vô cùng thoải mái.
Tiếng ăn mì xì xụp phía trước càng ngày càng lớn, Triển Bằng không khỏi nhíu mày, thật là bẩn thỉu, muốn cùng Lâm Hi, à không, cùng loại rác rưởi như vậy lên sân khấu, quả thực làm cậu ta ghê tởm. Nhưng ngẫm lại, loại mặt hàng này nhất định sẽ bị loại từ vòng thứ nhất, nhịn vậy.
Đạo diễn Trác Phàm cùng vài vị giám khảo lục tục đi vào phòng thu, các thí sinh kinh ngạc phát hiện, trong ban giám khảo có cả Lý Huyền! Tuy Lý Huyền là giáo viên khách mời, nhưng so với các giáo viên già dặn khác thì nổi tiếng hơn rất nhiều, buổi thử giọng hôm nay, ba vị giáo viên kia cùng đến, không nghĩ tới Lý Huyền cũng đi, quả thực quá vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.
Nhất thời cả khán phòng ồn ào bàn tán.
"Rõ ràng cô giáo Lý Huyền đến là vì anh Triển."
"Ừ, xem ra cô ấy chuẩn bị dẫn dắt cho anh Triển rồi."
"Anh Triển, giải quán quân 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 năm nay nhất định thuộc về anh rồi."
Khoé miệng Triển Bằng không nhịn được nhếch lên.
Thật ra phó đạo diễn đã sớm tiết lộ với Triển Bằng, Lý Huyền sẽ đảm nhiệm vai trò giáo viên khách mời, dẫn dắt một thí sinh, bảo cậu ta chuẩn bị cho tốt, tranh thủ sự quan tâm của Lý Huyền, có thể trở thành học trò của người chế tác âm nhạc này là phúc lợi vô cùng vinh quang, phải biết trong tay cô nắm giữ biết bao tài nguyên lớn của làng âm nhạc Hoa Ngữ.
Bởi vậy Triển Bằng cố tình chọn ca khúc thể hiện trong vòng đấu loại là một bài hát do Lý Huyền viết, hy vọng có thể mượn nó để giành được lòng ưu ái và sự thưởng thức của cô.
Trước đó đã có hai mươi thí sinh lên sân khấu báo tên ca khúc và phong cách biểu diễn, cũng đã hát thử một đoạn ngắn, nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có giám khảo và đạo diễn thảo luận, Lý Huyền không nói một lời, cô đeo tai nghe, vùi đầu viết thứ gì đó, thậm chí không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, điều này làm trong lòng Triển Bằng càng thêm chắc chắn, Lý Huyền vì cậu ta mà đến.
Đến lượt Triển Bằng lên sân khấu, cậu ta cố tình lớn tiếng báo tên ca khúc mình thể hiện, là ca khúc Lý Huyền chắp bút viết, từng làm chấn động nam bắc một thời 《 Giọt sương 》, vài vị giám khảo sôi nổi gật đầu, bên trong bài hát này có rất nhiều đoạn luyến láy biến đổi quãng âm, giọng thật giọng gió thay đổi liên tục, dám chọn bài hát này làm ca khúc dự thi, giọng ca phải đạt tới trình độ chuyên nghiệp mới có thể cover lại được.
Trác Phàm ghé sát vào Lý Huyền, dường như có chuyện muốn nói, Lý Huyền tháo tai nghe xuống.
"Thí sinh này rất được ủng hộ, bên đầu tư và ban giám khảo tương đối coi trọng, cố ý chú tâm bồi dưỡng, cô nhìn thử xem, có ý kiến gì không? Dù sao ca khúc cậu ta chọn cũng là của cô mà."
Lý Huyền nghe vậy, gật đầu, sau đó ngước mắt, đối diện với ánh mắt Triển Bằng, đầu óc Triển Bằng rối bời, xem ra cô ấy thật sự lựa chọn mình hả! Cậu ta hơi lâng lâng, dường như nhìn thấy con đường rải đầy sao sáng mở ra trước mắt.
Triển Bằng tự giới thiệu về mình, sau đó bắt đầu biểu diễn, âm sắc của cậu ta vô cùng tốt, đặc biệt là lúc hát đến đoạn giả thanh, phần biến đổi thanh điệu này làm ban giám khảo bên dưới phải tấm tắc khen ngợi, chỉ một đoạn ngắn ngủi, cậu ta hát《 Giọt sương 》 tràn ngập sự thâm tình, triền miên trằn trọc, bao phủ trong nỗi nhớ thương sâu nặng.
Hát xong một khúc, tất cả thí sinh đều không kìm lòng được mà vỗ tay, mấy vị giám khảo cũng vỗ tay, quả thật, trình độ của cậu ta không hề giống với các thí sinh trước đó.
Hơi thở của Triển Bằng còn chưa kịp bình phục, cậu ta đã gấp không chờ nổi mà mở miệng nói: "Cô giáo Lý Huyền, tôi đã mạn phép biến tấu và cải biên một chút 《 Giọt sương 》 của cô, không biết cô cảm thấy thế nào?"
Đúng là bản 《 Giọt sương 》 Triển Bằng hát không giống với nguyên bản của Lý Huyền, có một đoạn chuyển âm, cậu ta hát với giọng điệu ai oán đau thương, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở, khiến mọi người phải rơi lệ.
Tất cả mọi người đều biết, Lý Huyền viết ca khúc 《 Giọt sương 》 để giành tặng người em đã khuất, bên trong bao hàm tình cảm sâu đậm và nỗi niềm thương nhớ của cô với em gái.
Vẻ mặt Lý Huyền thoáng nét phức tạp, ấn đường của cô hơi nhíu lại, nhìn Triển Bằng trên sân khấu, lòng bàn tay Triển Bằng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Cậu hát rất tốt." Thật lâu sau, Lý Huyền đáp một câu như vậy.
Chỉ thế thôi?
Cô lại cúi đầu, tiếp tục nhìn nhạc phổ trong tay, cầm bút viết viết vẽ vẽ, dường như không còn lời gì muốn nói.
Có vẻ... Thật sự chỉ thế thôi.
Trong lòng Triển Bằng dâng lên một nỗi thất vọng, nhưng sau đó lập tức tự an ủi mình, so với thí sinh khác mà nói, ít nhất Lý Huyền đã nghiêm túc nghe hết phần trình diễn của cậu ta, lại còn khích lệ cậu ta, điều này đẵ rất đáng quý, chứng tỏ cô thật sự thưởng thức cậu ta.
Triển Bằng mang theo nụ cười kiêu ngạo quay trở về chỗ ngồi của mình, các thí sinh xung quanh lại vây đến, tâng bốc không thôi.
Từng thí sinh qua đi, đến lượt Lâm Hi lên sân khấu, vậy mà tên kia đã lăn ra ngủ rồi, mãi đến khi có người ngồi phía sau đẩy đẩy anh, anh mới giật mình tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đi lên sân khấu, bộ dáng đầy vẻ biếng nhác.
Giá trị nhan sắc của Lâm Hi thật sự không chê vào đâu được, góc nghiêng của khuôn mặt sắc nhọn như dao, ngũ quan không quá hoàn hảo nhưng khi đặt cạnh nhau lại đẹp đến mức làm người ta phải thét chói tai, anh đứng yên trên sân khấu, bộ dáng lười nhác vừa rồi gần như trong nháy mắt thay đổi, ánh mắt anh dần dần ngưng tụ lại thành một thứ ánh sáng chói lọi như sao trời, thế nên bất kể anh nhìn đến chỗ nào, chỗ đấy sẽ có ánh sáng, cảm xúc cuồng vọng như vũ bão, đủ để vô số người xem phải điên cuồng.
Triển Bằng phát hiện Lý Huyền vẫn không ngẩng đầu, chiếc bút trong tay cô nhanh chóng vẽ xuống khuông nhạc từng nốt nhạc.
Lâm Hi bắt đầu hát, một đoạn bài hát tiếng Anh theo phong cách R&B, giai điệu ngẫu hứng, hoàn toàn tự do phát huy, dù vậy, Lý Huyền vẫn có thể nghe được, bên cạnh anh quanh quẩn một linh hồn âm nhạc, nghe giống như vô hình nhưng thật ra lại ngưng tụ thành hữu hình, tựa như một chú chim tự do bay lượn nơi núi rừng hoang dã, khi thì xuyên qua ngọn cây, khi thì bay về phía đám mây, uống mật hoa, tắm nước suối...
Anh vừa mở miệng, ban giám khảo đã lập tức cảm nhận được người đàn ông này không bình thường, ngay cả đạo diễn Trác Phàm đã lăn lộn trong giới âm nhạc nhiều năm cũng không khỏi thầm tán thưởng, ánh mắt của Lý Huyền, thật sự rất tốt, một viên ngọc sáng bị bọc trong đống than như vậy, thế mà lại bị cô phát hiện, nếu không phải Lý Huyền cầm video vòng sơ tuyển đến tìm anh ta, có lẽ ngọn lửa rực cháy trong tương lai đã bị móng heo của lão Nhạc Sam dập tắt.
Ca khúc kết thúc, tất cả mọi người đều đắm chìm trong thế giới âm nhạc mà anh xây dựng lên, thật lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần.