Nhận ra ánh mắt sâu sắc từ cô, anh nhìn qua rồi lên tiếng: " Xin chào"
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào vô vị như vậy, nhưng vì anh đẹp nên sự nhạt nhẽo của anh đều được bỏ qua
Chẳng thấy cô đáp lại, anh lại hỏi: " Cô Vân thích uống Brandy sao?"
"Đúng vậy" Cô nhìn anh, cảm thấy câu trả lời của mình khá ngắn nên cô nói thêm "Rất ngon"
Anh nhếch môi: " Rất biết hưởng thụ"
" Chẳng phải anh Tiêu cũng vậy sao?" cô cười đáp lại
Thấy cô cười, anh đơ ra một lúc, cô cười lên rất đẹp, đúng như Dương Bạch nói hai từ xinh đẹp chẳng thể đắp lên người cô
Thật sự rất đẹp!
"Anh Tiêu đến một mình sao?" Cô hỏi anh
"Đúng là một mình, rất may mắn"
"May cái gì cơ?" cô không hiểu hỏi
"May mắn vì gặp được cô Vân đây" Anh kiên nhẫn nói
" Vậy xem ra là vinh hạnh của tôi rồi" Cô đáp
Thật ra cô vẫn không hiểu, tại sao gặp cô lại là may mắn.
Hai người không nói gì, tiếp tục ngồi thưởng rượu
Thấy cô định uống đến ly thứ hai, anh quay sang nói với cô rằng: "Rượu brandy tuy mới uống thì chưa thấy gì, nhưng nó rất nặng, con gái không nên uống nhiều"
"Cảm ơn anh Tiêu" cô nói xong liền đứng dậy, vừa xoay người bước vài bước, cô chợt quay lại nói: " Xin chào, tôi là Vân San"
Giống như nói cho mọi người đều nghe, nhưng anh biết cô đang nói với anh
Khi cô vừa ra khỏi cửa, anh cũng theo sau, đến tầng hai, cô nghe câu nói phía sau vang lên: " Chẳng phải cậu nói đi vệ sinh sao, sao bây giờ mới trở lại, suýt nữa thì tôi sẽ phái năm trăm anh em đi tìm người đấy" Là giọng nói trách móc của Dương Bạch, anh ta nói rất to đủ để cô nghe thấy
Cô quay đầu lại liền chạm mặt hai người, nhưng cô nhanh chóng nhìn Tiêu Sở Hoành. Còn Dương Bạch thấy cô lại nghĩ đến một trường hợp khác nói thầm bên tai Tiêu Sở Hoành
"Chẳng lẽ cậu... Vừa đi với cô ấy sao?"
"Không được sao?" Anh nhẹ nhàng đáp
Vân San khẽ gật đầu chào hỏi, rồi bước về phòng bao
***
Hôm nay là thứ hai, cô phải đến trường lấy ít đồ ở ký túc xá, thật ra cô rất ít khi ở lại ký túc xá nên chẳng thân ai ở đó, nhưng mối quan hệ của mọi người đều rất tốt
"Hôm nay em ở lại kí túc xá à?" Lâm Xuyến hỏi cô.
"Em đến lấy đồ thôi" . Năm nay cô chỉ mới mười chín tuổi, ít hơn họ bốn tuổi, mọi người trong phòng đều biết
"Hay là ở lại một bữa đi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn lẩu, rồi đi chơi, đã rất lâu rồi chị chưa đi". Do là sinh viên năm cuối, mọi người đều bận rộn lo liệu về luận văn tốt nghiệp. Vân San đã xong việc này từ lâu
"Hôm nay thật sự không được, tối nay nhà em còn có việc, hôm khác em sẽ bao mọi người một bữa nhé!"
Đúng là tối nay cô phải tham dự một bữa tiệc với anh cả Vân Triết và anh hai Vân Cảnh, cô chẳng biết là tiệc gì, nhưng anh cả nói: "Tối nay có một việc quan trọng, em nhất định phải đi"
"Vậy thế nhé, bọn chị đợi San San đấy" Tú Ninh lên tiếng nói. Cô nàng thường gọi Vân San là San San
"Được, em đi nhé!" Cô tạm biệt mọi người rồi rời kí túc xá
Lái xe ra khỏi trường học, cô đi đến công ty HS
Đến khu lễ tân, nhân viên lịch sự hỏi: "Xin chào, cô cần giúp gì ạ?"
"Tôi tìm Vân Triết" cô rất kín tiếng, đương nhiên trong công tỷ những nhân viên bình thường sẽ không biết cô, chỉ những nhân viên thân cận bên anh trai cô biết
"Xin hỏi cô đã hẹn trước chủ tịch chưa ạ?"
"Chưa" Vân Triết bảo năm giờ sẽ đến, nhưng bây giờ chỉ mới bốn giờ, cô đến sớm nhưng chưa gọi cho anh trai
"Xin lỗi thưa cô, nếu gặp chủ tịch cần phải hẹn trước"
Bình thường có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến xin gặp chủ tịch vì mến mộ anh, nhưng chẳng ai gặp được. Bây giờ xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp, lại gọi thẳng tên của chủ tịch, nhưng nhìn cô nhân viên chẳng dám khinh thường.
"Không sao, tôi sang bên kia đợi" Cô khẽ đáp lại, ánh mắt nhìn chằm vào điện thoại, hình như có chuyện thú vị
Tiêu đề hot search "Người thừa kế của gia tộc Tiêu Thị vừa trở về nước"