Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 144: Nhật linh, chị thật là tốt





“Đúng vậy!” Lê Minh Nguyệt cười mặt mày cong cong: “Gần đây em có về quê một thời gian, lại nhớ ra rằng đã lâu lắm em chưa gặp chị!”

“Chị bị bệnh, vẫn luôn ở trong Bệnh Viện, cho nên dù có được phương thức liên lạc của em cũng không có cơ hội liên lạc với em.”

“Chị dễ bị bệnh lắm hả?” Lê Minh Nguyệt độc thoại, lo lắng một lúc lâu, lấy một cái bùa hộ mệnh nhỏ từ trong túi ra: “Cái này cho chị, lúc em về quê xin ở trong miếu. Mặc dù thành phố của chúng em ở đó khá nhỏ nhưng cái Miếu đó rất linh, rất nhiều người nghe danh mà đi đến, mà em lại rất thành tâm xin bùa, ây, cho chị, hi vọng có thể mang lại vận may cho chị.”

Lê Nhật Linh không từ chối, nhận lấy: “Cảm ơn em, vậy chị mời em ăn cơm nhé.”

Da mặt Lê Minh Nguyệt mỏng, lúc đầu muốn từ chối, thế nhưng bụng lại vang lên một tiếng không đúng lúc.


“Ục ục ục.”

Lê Nhật Linh cười khẽ: “Đi thôi, em xem, bụng của em đã nhận lời thay em rồi.”

Gương mặt Lê Minh Nguyệt đỏ rực, càng xấu hổ hơn.

Lê Nhật Linh chọn một nhà hàng gần ở tầng dưới công ty.

Lê Minh Nguyệt dừng lại trước cổng, kéo tay Lê Nhật Linh, nhỏ giọng nói: “Chỗ này rất đắt.”

“Không sao đâu, chị mời em, em cũng đã cho chị vật quý như vậy.”

Lê Minh Nguyệt khoát tay liên tục, vội vàng giải thích: “Cái kia không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ăn cơm ở chỗ này đáng tiền, tiền bữa ăn của một người liền có thể mua được mấy cái bùa hộ mệnh rồi.”

“Nhưng mà tình nghĩa là vô giá.” Lê Nhật Linh vẫn kéo Lê Minh Nguyệt đi vào.

Lê Minh Nguyệt chưa từng vào nhà hàng như thế này, lộ ra vẻ gượng gạo vô cùng.

Lê Nhật Linh trông thấy bộ dạng này của cô mới hơi hối hận, cô hẳn nên chọn một nơi để cô ấy thoải mái ăn cơm hơn.


Có điều cũng đã vào rồi.

Lê Nhật Linh để người bồi bàn lấy hai phần menu, một phần cho Lê Minh Nguyệt, một phần cầm trên tay, vừa lật vừa cố hết sức để ý tới cảm nhận của cô ấy: “Em xem đồ ăn ở trang thứ hai thế nào?”

Lê Minh Nguyệt trơ mắt nhìn Nhật Linh, giá tiền này làm cô không cách nào phản ứng lại được.

Lê Nhật Linh đành phải tự mình gọi món sau đó trả menu lại cho bồi bàn.

Sau khi bồi bàn đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ, lúc này Lê Minh Nguyệt mới không còn căng thẳng như vậy.

Lê Nhật Linh cùng với nàng hàn huyên: “Đúng rồi, không phải nhà em ở Hà Nội sao? Vừa rồi nghe em nói về quê.”

“Không phải không phải.” Lê Minh Nguyệt rất thản nhiên: “Em là nông dân, sống ở trong thành phố rất mệt mỏi, chị xem, em tìm một công việc cũng bị người ta ghét bỏ, sợ ảnh hưởng hình tượng của công ty, bị ném ra ngoài như rác rưởi.”

“Nhà em ở thị trấn Sơn Tây?”

“Đúng rồi đúng rồi! Sao chị biết được?”

Lê Nhật Linh lung lay chiếc túi màu đỏ trong tay: y thôi, chỗ đó của các em có một cái Miếu rất nổi tiếng.” Thị xã Sơn Tây dựa vào núi lại không gần nước, điều kiện sinh hoạt, kinh tế khá lạc hậu, nhưng lại có một cảnh sắc nổi tiếng trên cả nước.


Bên trên ngọn núi đó, thiên nhiên tạo thành một hòn đá rất giống tượng Phật, hàng năm rất nhiều người nghe danh mà đi cầu Phúc, lại có rất nhiều người sau khi trở về lại làm lễ tạ Thần.

Nghe nói, vô cùng linh nghiệm.

“Nếu có cơ hội, có thể dẫn chị đi mở mang tầm mắt được không?”

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà nhà em rất nhỏ, nếu như đi, có thể chị sẽ phải chen chung một cái giường với em. Thật ra ở khách sạn cũng được, thế nhưng điều kiện khách sạn ở đó cũng rất kém, còn không bằng ở nhà.”

“Không sao, chị rất vui.” Lê Nhật Linh cười.

Trò chuyện một hồi, đồ ăn đã được đưa lên theo thứ tự, Lê Minh Nguyệt vô cùng đói nên ăn cứ như hổ đói, vẫn không quên dành thời gian cảm thán một câu: “Nhật Linh, chị thật là tốt.”

Gia đình tốt, tính cách tốt, gả cho chồng tốt, chỗ nào cũng tốt.