Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 242: Là hoàng ảnh sai khiến





Bà Trần thấy Lâm Quân bảo vệ Lê Nhật Linh, những lời nói ra cũng không phải là nói đùa. Lúc này mới cắn răng, đem mọi chuyện đều đổ lên người mình.

“Cộp cộp” một tiếng, bà ta quỳ trước mặt bọn họ.

Bà Trần vừa khóc vừa nói: “Cậu chủ, mợ chủ, thật xin lỗi, là tôi không tốt. Là tôi bị ma quỷ nhập nên muốn làm hại mợ chủ, là tôi không tốt, tất cả đều là do tôi!”

“Động cơ là gì, vì sao bà phải làm như thế?”

“Con gái tôi cũng thích cậu chủ, đã thích từ khi còn nhỏ, nhưng cậu chủ vẫn không hề để ý đến con gái của tôi. Trong phút chốc, trong lòng tôi cảm thấy không cam lòng nên nảy lên ý đồ xấu. Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là do tôi sai rồi.”

Bà Trần dập đầu một cái thật mạnh với bọn họ: “Bình thường tôi đều chọn lúc hai người không có ở nhà mà đổi thuốc, hôm nay không nghĩ hai người lại về sớm như thế, vừa lúc bị bắt gặp. Đây đều là tôi đáng chết.”


“Bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý cả, xin cậu chủ đừng để tôi ngồi tù. Bộ xương già này của tôi thật sự không chịu được giày vò.” Giọt nước mắt của bà Trần chảy xuống.

Lâm Quân nhìn bà Trần một lát, nói: “Coi như vì chút tình cảm trước kia, tôi có thể tha cho bà một mạng. Nhưng đã làm sai chuyện, nhất định phải chịu trách nhiệm.”

“Bà đi đi.”

“Cảm ơn cậu chủ.”

“Bà Trần không nói thật, mà anh vẫn cứ để cho bà ta đi thế sao?” Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra.

Lâm Quân cứng đờ: “Sao em biết bà ta không nói thật?”

“Không hợp logic, con gái bà ta có thể thích anh, có thể ghen ghét, không cam lòng, nhưng chắc chắn sẽ dùng cách ngu xuẩn để đổi vitamin thành thuốc tránh thai. Sơ hở rõ ràng như thế, anh thật sự nghe không hiểu, hay là cố tình không hiểu?” Lửa giận của Lê Nhật Linh lan sang người Lâm Quân.

Cô cản bà Trần lại, hùng hổ dọa nạt: “Anh ấy bỏ qua cho bà không có nghĩa tôi cũng sẽ bỏ qua cho bà, nói đi, rốt cuộc là vì sao?”

Bà Trần lắc đầu: “Những lời tôi nói là sự thật.”

“Được! Được! Được!” Ba mặt một lời vậy, cô giận quá nên cười: “Không phải bà cũng có con gái sao?

Không phải bà nói con gái bà thích Lâm Quân sao?


Được rồi, hôm nay nếu như bà không nói rõ chuyện này, thì con gái của bà đừng mơ tưởng lấy được chồng? Tôi sẽ rải tin tức này ở trường học, công ty cô ta, để cho tất cả mọi người đều biết cô ta là chim sẻ muốn trở thành phượng hoàng.”

Ánh mắt của Lê Nhật Linh trở nên ác độc: “Nếu như cô ta may mắn, có thể gả đi thì cũng không sao.

Chỉ cần cô ta lấy chồng rồi mang thai, tôi sẽ đem thuốc dưỡng thai đổi thành thuốc phá thai!”

“Mợ chủ!”

Bà Trần bị cơn hận của cô hù dọa, đứa con là của báu vật trong lòng người mẹ.

Làm mẹ sao có thể gây ra bất cứ mối nguy hiểm nào cho con của mình chứ.

Bà Trần như thế, Lê Nhật Linh cũng thế.

Cô vẫn luôn ngóng trông đứa bé, nhưng lại bị những viên thuốc tránh thai này phá hủy, sao cô có thể cam lòng được?

Thậm chí ngay cả lúc kinh nguyệt đến muộn hai ngày, cô đều cho rằng mình đang mang thai.

Nhưng mà, tất cả mọi thứ chỉ là hoang tưởng mà thôi.

Mấy tháng nay, cô vẫn luôn bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Cô là người sống sờ sờ, mà lại phải sống dưới sự điều khiển của người khác, chuyện này sao cô có thể cam tâm được?


Chuyện này nếu như không giải quyết xong xuôi, thì có một sẽ có hai, nhất định cô phải trừ cỏ tận gốc.

Lê Nhật Linh cho bà Trần hai sự lựa chọn: “Tôi không đùa giốn với ta. Nói hay không nói là do bà quyết định.”

Bà Trần quay đầu, nhìn vào mắt của cô, cắn răng nói ra: “Là bà chủ bảo tôi làm vậy.”

Lê Nhật Linh chấn động, không thể tin được.

“Bà nói cái gì, là mẹ?”

Lại là Hoàng Ánh.

Sao lại là Hoàng Ánh được?

Đó là Hoàng Ánh, người vẫn luôn dịu dàng xem cô như con gái ruột mà yêu thương đó ư?