“Mẹ, chuyện này quá hoang đường, con không làm được. Con xin mẹ đừng ép con, mẹ à”
Lê Nhật Linh gọi tiếng mẹ cũng có vẻ gian nan, nào có người mẹ nào lại nói với con gái mình những điều như vậy?
“Không phải mẹ muốn con nhường cậu Lâm lại mà chỉ chia cho em gái con một chút là được.
“Xin lỗi mẹ, con ăn no rồi, con đi trước đây.”
Những lời bà nói làm cho đầu óc của Lê Nhật Linh ong ong.
Muốn mình chia chồng cho Nhã Tuyết?
Hai chị em cùng hầu một chồng à?
Chuyện này thật quá hoang đường, mà cũng vô cùng đáng sợ.
“Nhật Linh, con cũng biết là mẹ thương con nhất, mẹ xin con, con đồng ý với mẹ lần này có được không? Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ cầu xin con mà”
Viên Vũ thương Lê Nhã Tuyết nhất, Lê Nhã Tuyết là miếng thịt trên người bà.
Cho nên bà chỉ có thể khuyên Lê Nhật Linh, dù gì cô cũng không phải là con ruột, chỉ mong cô có thể nghe lời bà mà thôi.
Mặc dù Lê Nhật Linh không phải là con ruột của bà, nhưng từ nhỏ bà đã nuôi cô như con mình, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, sao nó lại không chịu đồng ý kia chứ?
“Mẹ biết, yêu cầu này rất quá đáng, nhưng so với mạng sống của em gái con thì đây chỉ là chút hy sinh nho nhỏ mà thôi, Nhật Linh à, con giúp em gái con đi nhé? Mẹ xin con!” Sức khỏe của Lê Nhã Tuyết thì vẫn tốt, chẳng qua là khi ở nhà cô ta làm mấy chuyện khiến người ta hoảng hồn mà thôi.
Nửa đêm đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cô ta nói nhìn xem có người phụ nữ nào lên xe của người đàn ông khác hay không.
Thậm chí giờ đây cô ta còn không thích ngồi xe có tài xế nam, nói nhìn thấy đàn ông là buồn nôn.
Thậm chí, lúc tắm rửa cô ta còn xoa mạnh lên cơ thể mình như muốn lột cả da, hoặc là muốn tự làm mình chết.
Viên Vũ rất sợ, Lê Nhã Tuyết là đứa con duy nhất của bà ta, bà ta không cho phép cô ta xảy ra bất cứ sai sót nào.
“Mẹ à, trầm cảm là bệnh nhưng không nhất định sẽ chết người, bệnh này chữa được mà.”
Người mẹ quỳ gối xuống trước mặt con gái, luôn miệng thỉnh cầu.
Khách khứa bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn sang đây.
Lê Nhật Linh tiến thoái lưỡng nan, cô cứng họng: “Mẹ…”
Viên Vũ thấy thế, thậm chí bà ta còn dập đầu mạnh xuống, trên trán sưng đỏ một vùng: “Mẹ xin con, nếu con không đồng ý thì mẹ vẫn sẽ quỳ ở.
đây. Nếu em gái con không thể suy nghĩ thoáng ra được thì mẹ không sống nổi nữa mất!”
Lê Nhật Linh hít sâu một hơi, kéo bà đứng dậy: “Con đồng ý, con đồng ý với mẹ.”
“Nhật Linh, con gái ngoan của mẹ, mẹ biết con sẽ đồng ý mà” Viên Vũ vui mừng lau nước mắt, đang muốn nói với cô gì đó nữa nhưng mà cô không tài nào nghe nổi.
Cô cầm lấy túi của mình, dường như là chạy trốn ra ngoài.
‘Viên Vũ nhìn bóng lưng con gái thảng thốt rời đi, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Bà ta cũng không muốn ép cô nhưng mà hết cách rồi, con bé Nhã Tuyết quá cứng đầu… Nếu Nhã Tuyết không mất đi tử cung, bà cũng không đồng ý cho nó làm chuyện như vậy.